Hôn Nhân Nồng Cháy – Chương 1

Tôi đã kết hôn bí mật với đại gia giới thủ đô – Trần Tấn Nam.

 Anh ta cổ hủ, cấm dục.

 Còn tôi thì quyến rũ, kiểu “câu cá”.

Sau khi kết hôn, đời sống vợ chồng lại vô cùng hòa hợp.

Cho đến hôm tiệc đón gió của chị , Trần Tấn Nam len lén chị ấy bốn lần.

Lúc đó tôi mới nhận ra.

 Hóa ra khi đàn ông thật lòng một người phụ nữ, ánh mắt nồng cháy đó… hoàn toàn không giấu nổi.

Tôi để lại đơn ly hôn rồi rời khỏi thủ đô trong đêm.

Hai năm sau, tôi bế theo con lai cờ chạm mặt Trần Tấn Nam.

Đêm đó, ta chặn tôi ngoài cửa căn hộ: “Ôn Nhan, điều tra cái thằng ngoại quốc em quen rồi.”

“Hắn không cao bằng , không khỏe bằng , cũng không to bằng . Hay là… em thử quay lại với xem sao?”

“Chúng ta cũng sinh một đứa con đi, chắc chắn sẽ xinh hơn bé lai kia của em.”

01

 Sau khi bí mật kết hôn với Trần Tấn Nam.

 Tôi từng cảm thán với thân: “Cuộc sống này đúng là... quá sướng.”

Ở công ty, ta mặc vest chỉn chu, nghiêm túc không .

 Khí chất lạnh lùng, cấm dục, gương mặt thì hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu .

Không ít lần, khi ta mặc vest hôn tôi, tôi mềm nhũn cả chân, đứng cũng không nổi.

Nhưng ở công ty, thân phận của tôi là thư ký nhỏ bên cạnh ta.

Trần Tấn Nam là người cực kỳ rạch ròi giữa công và tư.

mà hàng trăm con mắt trong công ty, chẳng ai nhận ra chút mờ ám giữa tôi và .

Như lúc này đây, khi ta nghiêm mặt, công tư phân minh mắng tôi.

Tôi còn có ảo giác rằng… hình như người này chẳng phải chồng tôi.

Bị mắng xong, tôi ấm ức chuẩn bị theo mọi người ra ngoài.

Trần Tấn Nam lại gọi tôi lại: “Thư ký Ôn, ở lại một chút.”

02

 Mọi người liếc tôi một cái kiểu “cầu trời phù hộ đi bà” rồi nhanh chóng chuồn mất.

Tôi đứng trước bàn việc của Trần Tấn Nam, trong lòng còn đang giận dỗi.

Một tháng cho tôi có tám triệu, còn để tôi bị ăn mắng.

“Tổng giám đốc Trần, gọi tôi có việc gì ạ?”

Trần Tấn Nam đóng nắp bút máy lại, tháo kính gọng vàng đặt sang bên.

Ánh mắt lúc này mới tôi: “Nhan Nhan, lại đây.”

Tôi liếc một cái, định tỏ ra có khí phách từ chối.

Nhưng vừa đến mặt … ánh mắt tôi không dời nổi nữa.

Có lẽ vì cường độ việc cao nên trông có phần mệt mỏi.

Anh dựa vào lưng ghế, tư thế thường ngày thẳng tắp giờ đây lại hơi buông lơi.

Vest bung khuy, để lộ sơ mi xám ôm lấy vòng eo săn chắc gọn gàng.

Trong đầu tôi không kìm mà nổ tung hàng loạt hình ảnh đủ màu sắc.

Cuối cùng thì... chỉ còn lại cảnh tối qua tôi cưỡi trên người .

“Giận rồi à?” Trần Tấn Nam thấy tôi đứng im không nhúc nhích, liền thấp giọng hỏi.

“Vì nãy mắng em.”

Tôi trừng một cái, ấm ức trong lòng đã vơi đi quá nửa.

Khi bước lại gần, bị ta kéo ngồi lên đùi.

Chạm vào cơ bụng rắn chắc kia rồi, chút giận còn sót lại cũng tan thành mây khói.

03

 “Anh bảo em gửi tài liệu, em lại gửi cho một cuốn truyện H 18+, không đáng bị mắng à?”

Trần Tấn Nam xoa nhẹ dái tai tôi: “Còn đau không?”

Vì muốn đẹp lúc cưới, tôi mới bấm lỗ tai trước hôn lễ.

Ai ngờ bị viêm mấy ngày liền, đến chạm nhẹ cũng đau.

“Lâu rồi không đau nữa.” Tôi nằm trong lòng , như con mèo dỗ ngon dỗ ngọt, hết sạch cả cáu bẳn.

Tôi thành thật nhận lỗi: “Sau này em sẽ nghiêm túc việc, tuyệt đối không tái phạm.”

“Biết sai là tốt.”

“Trần Tấn Nam…” Tôi gọi tên .

“Ừ.”

Ngón tay đặt lên eo tôi, vừa xoa vừa nắn.

“Chồng à…”

Tôi khẽ khàng gọi một tiếng.

Yết hầu Trần Tấn Nam khẽ chuyển .

Ánh mắt ta rơi đúng cổ áo sơ mi trắng của tôi.

Đây là đồng phục mùa hè của bộ phận thư ký, hôm nay là lần đầu tôi mặc.

Hình như size hơi nhỏ, chỗ ngực bị bó chặt đến gần bung chỉ.

“Sau này không mặc thế này nữa.”

Trần Tấn Nam rút tay khỏi eo tôi, bắt đầu thong thả tháo đồng hồ.

Tim tôi nhảy lên: “Chồng ơi, đây là văn phòng…”

“Không ai dám vào.”

Tôi đương nhiên biết không ai dám vào.

Nhưng Trần Tấn Nam mà ra tay thì toàn hai tiếng trở lên.

Một thư ký nhỏ như tôi mà ở trong phòng tổng giám đốc hai tiếng…

Chắc chắn sẽ bị người ta bàn tán chết mất.

“Sợ gì?”

Trần Tấn Nam đặt đồng hồ sang bên, đã bắt đầu cởi cúc áo.

Tôi không nhịn nuốt nước bọt.

Ánh mắt chẳng dời nổi khỏi cơ ngực rắn chắc kia.

04

 “Người ta sẽ nghĩ linh tinh đó…”

“Nghĩ cái gì?”

Trần Tấn Nam dứt khoát kéo áo sơ mi ra khỏi thắt lưng.

Anh ta nắm lấy tay tôi, đặt lên khóa thắt lưng của mình: “Nhan Nhan, giúp cởi.”

Não tôi thì đang gào thét muốn từ chối.

 Nhưng tay thì đã quen đến mức… mở khóa thắt lưng cực kỳ thuần thục.

Rồi tôi còn không kiềm mà mò ngay đến cơ bụng săn chắc của .

“Người ta sẽ em quyến rũ sếp mất…”

“Chứ không phải là người ‘quy tắc ngầm’ thư ký nhỏ của mình à?”

Mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Càng đáng xấu hổ hơn là…

 Tôi lỡ tay gửi nhầm cho Trần Tấn Nam cái truyện cẩu huyết hôm nay.

Nội dung y chang: Tổng tài băng lãnh, cấm dục quy tắc ngầm thư ký nhỏ!

“Trần Tấn Nam…”

“Lát nữa em định ra khỏi đây kiểu gì hả?”

“Hay là… không ra luôn đi?”

“Nhưng… ở đây không có bao, sẽ mang thai đó…”

“Nhan Nhan, chúng ta cũng nên có một đứa con rồi.”

“Anh thật sự muốn có con sao?”

“Muốn.”

Anh ta vừa đáp lời, vừa kéo váy tôi lên quá đầu gối.

Rồi nhẹ nhàng đặt tôi ngồi vắt ngang lên phần bụng săn chắc của .

“Nhan Nhan, cúi đầu.”

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu.

Đúng lúc Trần Tấn Nam ngẩng lên hôn tôi.

Từ góc độ đó xuống.

 Gương mặt đẹp đến mức… không có chỗ nào để chê.

Và vào khoảnh khắc ta hôn lên môi tôi.

 Tất cả phòng bị trong lòng tôi đều sụp đổ tan tành.

Nếu thật sự có thai…

Sinh ra một đứa bé giống Trần Tấn Nam…

Chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp vừa thông minh.

05

 Tôi bị ta hôn đến choáng váng, đầu óc mơ hồ.

Trần Tấn Nam dường như hôm nay còn mãnh liệt hơn mọi khi.

“Thư ký Ôn…”

Giữa lúc cao trào, ta vừa hôn lên xương quai xanh của tôi vừa khàn giọng hỏi: “Cô cố quyến rũ tôi, rốt cuộc là vì mục đích gì?”

Tôi không nhịn trợn to mắt.

 Anh diễn hơi nhập vai quá đà rồi đó nha?

“Không chịu hả?”

Một tiếng bốp vang lên.

Tôi đau đến phát ra tiếng nức nở, vẫn không quên leo theo cái thang này: “Tổng giám đốc Trần, em… em muốn tăng lương.”

“Ồ? Muốn tăng bao nhiêu?”

“Hai… hai trăm triệu?”

Tôi thử thăm dò mở miệng. Nghe đàn ông trên giường dễ chuyện nhất.

Anh ta mà vui vẻ, biết đâu thật sự cho tôi tăng lương lên hai trăm triệu.

Trần Tấn Nam tác mạnh lên rõ rệt: “Thư ký Ôn, tham vọng không nhỏ nhỉ.”

Tôi uốn nhẹ eo, hai tay quàng lên cổ .

Khẽ rên một tiếng rồi trêu chọc: “Tất nhiên rồi, không thì sao nuốt nổi – tổng giám đốc Trần chứ?”

06

 Lúc tôi bước ra khỏi văn phòng của Trần Tấn Nam thì đã là ba tiếng sau.

Người nào đó đã sớm phục hồi tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh xử lý công việc như chưa có gì xảy ra.

Còn tôi thì... hoàn toàn bị vắt khô, trên mặt là nguyên combo: tàn tạ – mất hồn – không còn ham sống.

Vài thư ký khác trong bộ phận tôi đầy thương cảm: “Nhan Nhan, tổng giám đốc cậu à?”

“Nhìn cậu kìa, đôi mắt không còn chút ánh sáng nào, thảm thật sự luôn á.”

“Nhưng mà tổng giám đốc cũng quá nhẫn tâm rồi.”

“Cậu đẹp đến mức này mà ấy nỡ lòng nào cho te tua…”

Tôi âm thầm mắng Trần Tấn Nam cả trăm câu trong lòng.

Nhưng nhớ đến cảnh ta bị tôi ép đến mức phải thân chinh dọn dẹp căn phòng hỗn loạn như bãi chiến trường,

Lại còn ôm tôi đi tắm nữa.

Tôi bỗng dưng “rộng lượng” tha thứ cho một lần.

07

 Gần đến giờ tan , tôi nhận cuộc gọi của mẹ.

Chị tôi hôm nay về nước, ba mẹ muốn tôi và Trần Tấn Nam cùng về ăn cơm, xem như tiệc đón gió cho chị.

Tắt máy xong, tôi lập tức nhắn tin báo cho Trần Tấn Nam.

Tôi với ba mẹ thì không thân lắm.

Nhưng với chị thì cực kỳ gắn bó.

Trước đây chị đi nước ngoài chữa bệnh, không thể về dự đám cưới của tôi.

Lúc đó tôi tiếc đến mức ôm gối khóc nguyên một đêm.

“Trần Tấn Nam, em và chị thân nhau lắm luôn đó.”

“Chị em vừa dịu dàng lại dễ nhạy cảm, lát gặp chị nhớ đừng tỏ vẻ lạnh lùng, không chị nghĩ lung tung rồi buồn.”

Một lúc sau, Trần Tấn Nam mới nhắn lại: “Biết rồi.”

Tan , tôi như thường lệ xuống hầm để xe đợi ta.

Vừa lên xe, Trần Tấn Nam đã chủ hỏi: “Lần đầu gặp chị em, mình có nên chuẩn bị một món quà không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...