Năm thứ hai sau khi kết hôn thương mại với Chu Thời Khiêm, mối đầu của tôi bất ngờ trở về nước.
Người vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo ấy đưa cho tôi một tờ giấy ly hôn.
Tôi sững sờ vài giây: “Ý là gì?”
Giọng ta run rẩy: “Người trong lòng em đã trở về, tôi nhường chỗ.”
Tôi: ” Hả…?’’
Kết hôn thương mại với Chu Thời Khiêm hai năm, mối đầu của tôi đột nhiên trở về nước.
Anh ấy, người luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, đưa ra một tờ đơn ly hôn.
Tôi sững người vài giây: “Ý gì đây?”
Giọng run rẩy: “Bạch nguyệt quang của em đã trở về, tôi nhường chỗ.”
Tôi: “…Hả??”
1
Tiệc xã giao kết thúc, tôi về đến nhà gần 11 giờ.
Đá đôi giày cao gót khỏi chân, xoa xoa cổ đau nhức, tôi bước vào trong và bị người chồng hôn nhân thương mại chặn đường.
Chu Thời Khiêm mặt lạnh lùng tôi chằm chằm.
“Uống rượu à?”
“Uống một chút.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Bình thường không thấy em uống rượu. Sao, gặp lại người cũ thì vui đến thế à?”
Bộ não sau cơn say trở nên chậm chạp.
Tôi chợt nhận ra đang mỉa mai.
Ngước mắt lên, tôi nghiêm túc: “Có gì thì thẳng, hôm nay tôi rất mệt.”
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt tôi, bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ, ánh trở nên lạnh lẽo: “Cổ em sao lại đỏ thế kia?”
Theo phản xạ, tôi đưa tay gãi gãi: “Chắc bị côn trùng cắn thôi.”
Anh nhạt: “Con côn trùng đó tên là Cố Ngạn Bạch à?”
Cố Ngạn Bạch là tên trai cũ của tôi, tôi lập tức hiểu tại sao tối nay Chu Thời Khiêm lại kỳ lạ như .
Đang định lên tiếng, tay phải đang siết chặt của đưa ra một bản thỏa thuận.
“Ký đi.”
Tôi cúi mắt xuống, rõ mấy chữ lớn trên đầu tờ giấy —— Đơn Ly Hôn.
Không phóng đại chút nào, khoảnh khắc đó tôi tỉnh cả rượu!
Tôi khó tin hỏi: “Sao đột nhiên lại đòi ly hôn?”
“Chẳng phải đây là điều em muốn sao?” Anh , “Cố Ngạn Bạch vừa về nước, em đã vội vã đi uống rượu với người ta, còn mang theo cả…”
Ánh mắt dừng lại ở cổ tôi, không tiếp.
Tôi phản bác: “Tối nay tôi không uống rượu với Cố Ngạn Bạch, tôi đi gặp sếp của Thông Thực bàn về dự án hợp tác, cái dự án đó tôi đã với rồi mà.”
“Em uống rượu với Cố Ngạn Bạch.” Anh bám lấy điểm này.
“Đúng, Cố Ngạn Bạch có mặt, lúc tôi đến thì không biết, ta là thân của Giám đốc Kỷ. Họ cụng ly, tôi chẳng lẽ đuổi người ta đi?”
Câu hoang đường hơn, tôi giữ lại trong lòng.
Tôi có tư cách gì mà đuổi Cố Ngạn Bạch chứ? Tôi và ta thậm chí chẳng còn liên quan…
Chu Thời Khiêm im lặng một lúc: “Bỏ hợp tác với Thông Thực đi, lợi nhuận cũng không cao, tôi sẽ đưa em dự án khác.”
Bánh từ trên trời rơi xuống, dĩ nhiên là tốt.
Chỉ là tôi không hiểu: “Sao lại để tâm đến Cố Ngạn Bạch như thế?”
Tôi và Chu Thời Khiêm là hôn nhân thương mại.
Kết hôn đã một năm, vẫn chưa thân quen.
Những cuộc đối thoại thường chỉ xoay quanh ăn cơm và ngủ, đôi khi chút về công việc của nhau, ngoài ra không có gì khác.
Cách giao tiếp như người máy này thậm chí còn kéo dài đến đời sống vợ chồng.
Tôi và cố định mỗi tối thứ Sáu sẽ quấn lấy nhau, không hơn không kém vừa đúng ba lần, suốt một năm không hề ngoại lệ.
Tôi từng đem chuyện này kể với thân.
Cô ấy kinh ngạc đến ngỡ ngàng, cảm thán: “Có lẽ đó chính là Chu Thời Khiêm.”
Chu Thời Khiêm xem là một huyền thoại trong giới.
Hầu như tất cả mọi người đều từng nghe trưởng bối trong nhà nhắc đến ấy và sống trong cái bóng của .
Giỏi một lĩnh vực là chuyện bình thường, giỏi mọi lĩnh vực như ấy thì rất hiếm.
Đã , còn cực kỳ tự giác, tính ổn định, khiến người khác không ngưỡng mộ cũng không .
Từng có lúc tôi cũng rất ngưỡng mộ .
Cho đến khi tôi lấy chồng——
Loại người máy siêu cấp này sao có thể là chồng tôi chứ?
Thiên chi kiêu tử đúng là chỉ nên ngắm từ xa, sống chung thực tế đúng là thử thách tâm lý.
Người chồng người máy mở miệng: “Tại sao tôi không thể để ý?”
Tôi giải thích: “Đúng là tôi từng có một đoạn cảm với ta, đã chia tay từ vài năm trước rồi. Bây giờ tôi là vợ , tôi và ta… không còn liên quan nữa.”
“Hy vọng em .”
“Cái gì?”
“Tôi xưa nay không chấp nhận bất kỳ tỳ vết nào trên bản thân mình, kể cả trong hôn nhân.” Anh , “Tôi không muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc vì sự phản bội của em.”
“……” Hóa ra sợ chuyện đó.
Tôi chân thành cam đoan: “Sẽ không đâu.”
Chu Thời Khiêm hài lòng với câu trả lời, quay người vào phòng ngủ.
2
Rửa mặt xong đã gần nửa đêm.
Tôi nằm trên giường, mơ màng muốn ngủ, bỗng nghe hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”
“Em có lựa chọn gì?”
“Sủi cảo nhân cua, bánh bao chiên thịt bò, hoặc bánh pancake dâu tây.”
“Cho em bánh bao chiên đi,” tôi , “Lần này giòn hơn chút nhé.”
“Ừm.”
Có lẽ do bữa tiệc không ăn nhiều, nghĩ đến bánh bao chiên thịt bò của Chu Thời Khiêm, tôi bỗng cảm thấy hơi đói.
Người máy siêu cấp Chu Thời Khiêm lại rất giỏi nấu ăn.
Tôi tự nhận đã ăn không ít món ngon, tài nấu nướng của luôn mang đến cho tôi bất ngờ.
Lần đầu ăn sủi cảo nhân cua , ngon đến mức tôi suýt nuốt cả lưỡi.
Tôi nuốt nước miếng, hỏi: “Anh đã gói bánh bao chưa?”
“Ừm, gói tối nay,” , “lúc em đi uống rượu với Cố Ngạn Bạch.”
“……”
Tôi nghi hoặc quay đầu .
Bỗng có một ý nghĩ kỳ lạ: Chu Thời Khiêm khi nhắc đến Cố Ngạn Bạch dường như không giống người máy chút nào…
Nếu không phải vì tôi quá hiểu , tôi suýt nghĩ rằng đang ghen.
Ghen với tôi.
Nhưng điều này sao có thể?
Người máy cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì.” Tôi gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Nhưng vì sự chen ngang của , tôi cũng không dám tôi đang thèm bánh bao chiên thịt bò nữa.
Thật sự sợ rằng sẽ lại một câu:
Lúc em uống rượu với Cố Ngạn Bạch, ta không cho em ăn bánh bao chiên à?
3
Sáng hôm sau dậy muộn, bánh bao chiên thịt bò Chu Thời Khiêm đã cho vào hộp giữ nhiệt.
Anh nhét ly sữa đậu đỏ vừa đóng nắp vào tay tôi, giọng nhàn nhạt tạm biệt.
Nhìn bóng lưng , tôi bỗng cảm thấy tuy hơi giống người máy thật, đúng là chăm sóc tôi rất chu đáo.
Bữa sáng tôi ăn ở văn phòng.
Đang định bắt đầu việc, thân nhắn tin tới.
Hứa Duệ: 【Nghe Cố Ngạn Bạch về nước rồi à!】
Tôi trả lời: 【Biết chứ, tối qua tôi còn uống rượu với ta mà.】
Hứa Duệ: 【Trời ạ!】
Hứa Duệ: 【Cậu ra tay nhanh thế?】
Hứa Duệ: 【Bảo bối, đừng quên cậu bây giờ là phụ nữ đã có chồng, gặp Cố Ngạn Bạch thì nhớ tránh xa một chút.】
Tôi: 【……】
Đây đúng là điều khiến tôi rất phiền lòng.
Tôi và Cố Ngạn Bạch chia tay nhiều năm, không thêm ai, đơn giản vì tôi không muốn.
Nhưng không hiểu sao lại bị đồn thành tôi còn lưu luyến cũ.
Tôi cố gắng giải thích, càng giải thích càng rối.
Ngay cả thân nhất của tôi, Hứa Duệ, cũng cho rằng tôi đang cố chấp không thừa nhận.
Tôi gọi thẳng điện thoại: “Tôi đã giải thích cả vạn lần rồi, tôi thật sự không có cảm giác gì với ta.”
“Cậu gì cũng .”
Bạn thân gật gù rồi nhắc nhở: “Nhưng chuyện cậu uống rượu với Cố Ngạn Bạch, cẩn thận đừng để Chu Thời Khiêm biết.”
“……”
“Anh ấy biết rồi.”
Bạn thân hét lên: “Trời đất!”
Nhắc đến Cố Ngạn Bạch, tôi cảm thấy bất lực; đến hành phi người máy của Chu Thời Khiêm tối qua, tôi lại vô cùng phấn khích.
Tôi sinh miêu tả sự khác thường của Chu Thời Khiêm.
Nhấn mạnh việc vì chuyện đó mà đưa tôi thỏa thuận ly hôn: “Cậu xem, chủ nghĩa hoàn hảo của ta có phải quá mức rồi không?”
Ý kiến của thân lại khác tôi.
“Tớ thấy giống như ấy muốn giữ cậu lại.”
“Gì cơ?”
“Đưa thỏa thuận ly hôn ra, cậu sẽ không còn dám tiếp với Cố Ngạn Bạch nữa.”
“Nhưng lỡ tôi thật sự ký thì sao?”
“Cậu sẽ ký à?”
“……” Sẽ không.
Chưa bàn đến việc hai gia đình có liên quan, chỉ xét về thực tế, tôi cũng không nỡ rời bỏ “miếng bánh thơm” như Chu Thời Khiêm.
“Thiên thần cuối cùng cũng muốn xuống trần gian sao!”
Tôi bị cách ví von ngôn của ấy cho bối rối, liền chỉnh lại: “Là siêu người máy cuối cùng cũng muốn trở nên sống hơn.”
“Cậu thử xem đi!”
Bạn thân hào hứng : “Xem xem ấy rốt cuộc là hệ thống lỗi hay thật sự muốn biến thành người sống?”
“Thử kiểu gì?”
Cô ấy ám chỉ: “Hôm nay chẳng phải là thứ Sáu sao, tối nay các cậu…”
Bạn thấy sao?