3
Trong ba tháng qua, người đàn ông từng khiến tôi xem thường này, lại dùng sự dịu dàng tỉ mỉ từng chút một tan mọi phòng bị trong lòng tôi.
Chỉ cần không đi công tác, đều đúng giờ xuất hiện trước cổng trường.
Chiếc Mercedes đen lặng lẽ đậu dưới tán cây ngô đồng, tựa vào xe, trên tay luôn là một bó hoa tươi. Có khi là hoa hồng, có khi là chùm sao tôi thích.
“Cô Lục.” Lúc mới gặp, gọi tôi như , giọng xa cách lễ độ.
“Hoà Yên.” Sau này gọi tôi như thế, ngập tràn dịu dàng không thể giấu.
Lễ Giáng Sinh năm đó, đưa tôi đến Nhật Bản, muốn dạy tôi trượt tuyết.
Hôm ấy quỳ một gối xuống tuyết.
Rút ra chiếc hộp xanh thương hiệu HW, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đến chói mắt giữa đêm tuyết.
“Hoà Yên, lấy nhé?”
Trên hàng mi vương vài bông tuyết, đôi mắt đào chan chứa sự nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Khoảnh khắc đó, tôi nghe rõ nhịp tim mình đập như sấm.
“Vâng.”
Về sau tôi mới biết, màn cầu hôn đó là kết quả của cả tháng trời chuẩn bị.
Cũng giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi, từ đầu đến cuối đều là một vở diễn sắp đặt hoàn hảo.
Sau kết hôn, Cố Trạch Xuyên giống như hình mẫu lý tưởng trong sách dạy chồng.
Mỗi sáng khi tôi tỉnh dậy, trên tủ đầu giường luôn có sẵn một ly nước mật ong vừa đúng độ ấm.
Anh đứng trong phòng thay đồ thắt cà vạt, bóng dáng cao ráo ánh nắng sớm chiếu vào càng thêm nổi bật.
Nghe thấy tiếng , quay đầu với tôi: “Hoà Yên, ngủ thêm chút nữa nhé?”
Lịch trình của luôn công khai với tôi. Cuộc họp công ty, công tác, thậm chí cả thông tin đối tác xã giao đều gửi đầy đủ vào điện thoại tôi.
Ngày mẹ tôi phẫu thuật đặt stent tim, thức trắng đêm cùng tôi túc trực ở bệnh viện.
“Bác sĩ điều trị chính là học cấp ba của ,” trên đường về, vừa lái xe vừa , “Từ giờ, thứ Tư hàng tuần sẽ đưa bác đi tái khám.”
Nhưng người chồng hoàn hảo ấy lại luôn khiến tôi nhớ đến khoảnh khắc trong đêm tân hôn.
Khi buổi tiệc đã tàn, nới lỏng cà vạt, dựa vào ban công khách sạn hút thuốc, tôi cờ nghe cuộc gọi của :
“…Cưới cũng cưới rồi, mẹ còn chưa hài lòng à?”
Gió đêm mang đến giọng điệu bực bội hiếm thấy của , đầu thuốc lập lòe, tôi thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt .
Đêm đó, khi ân ái với tôi, dịu dàng đến cực điểm, trong khoảnh khắc cao trào, vô thức thốt ra một cái tên lạ.
“Thư…”
Từ đó, tôi gần như không còn tham gia các buổi tụ họp bè của .
Không phải chưa từng cố gắng hòa nhập, chỉ là những tràng ồn ào sau vài chén rượu khiến tôi cảm thấy như ngồi trên đống gai.
“Ngày xưa Cố thiếu từng vì Diệp mà phóng xe vượt đèn đỏ!”
“Chuyện đó thì ăn nhằm gì, lúc tuyết lở ở dãy Alps còn lao vào cứu ấy nữa kìa!”
Có người nâng ly trong cơn say, bị người bên cạnh huých khuỷu tay mới ngượng ngùng ngậm miệng.
Trong không khí ngột ngạt ấy, Cố Trạch Xuyên bình thản bóc một con tôm, đặt vào đĩa tôi: “Nếm thử đi, tôm ngâm rượu em thích đấy.”
Ngón tay vương nước sốt, nụ hoàn hảo không tì vết, như thể chuyện xấu hổ vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tôi từng dò hỏi Mai Tư: “Mẹ, mẹ có biết Diệp Thư Lan là ai không?”
Bàn tay bà đang cắm hoa khựng lại rất nhẹ: “Chắc là học của Trạch Xuyên hồi ở nước ngoài thôi.”
“Họ… từng quen nhau à?” Tôi gặng hỏi.
Mai Tư cắm thêm một bông hồng vào lọ, tránh ánh mắt tôi: “Chuyện đã qua rồi.” Rồi bà bỗng xoay người hỏi tôi:
“Hoà Yên à, hai đứa định khi nào có con? Mẹ muốn bế cháu rồi đấy.”
Tôi cúi đầu khuấy tách trà, tai đỏ bừng: “Dạo này… ấy bận công việc quá.”
Lần đầu tiên tôi gặp Diệp Thư Lan là ở quán cà phê dưới trụ sở công ty Cố thị. Hôm đó mẹ chồng Mai Tư rủ tôi đi mua sắm, muốn tặng quà sinh nhật cho tôi.
Bà bảo sau cuộc họp lúc ba giờ sẽ đến trường đón tôi. Nhưng hôm đó tôi vừa đổi lịch dạy, nên quyết định đến công ty đợi trước.
Vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thấy ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đối diện với Mai Tư là một xinh đẹp, ánh mắt ngấn lệ.
“Bác , xin bác…” Giọng ấy nghèn nghẹn, “Cháu và Trạch Xuyên thật lòng nhau…”
Mai Tư khuấy cà phê, nét mặt không chút biểu cảm: “Cô Diệp, con trai tôi đã có vợ. Con dâu tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, cảm của chúng rất tốt.”
“Xin bác hãy cho cháu một cơ hội, xin bác!” Cô gần như van xin.
“Cô Diệp, đừng dây dưa nữa. Tám mươi triệu chưa đủ sao? Hơn nữa, kẻ thứ ba cũng chẳng vẻ vang gì đâu!”
“Nhưng bác biết rõ mà…” Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, “Là các người ép ấy cưới ta!”
Bạn thấy sao?