Hôn Nhân Khúc Xạ – Chương 2

2

Mai Tư vội vàng bước đến, đích thân đưa ly nước có ống hút đến sát môi tôi.

Dòng nước ấm trôi xuống cổ họng khiến tôi thấy chua xót vô cùng.

“Hoà Yên, con sắp mẹ rồi.” Giọng của Mai Tư hiếm khi mềm mỏng như thế.

Câu ấy như tiếng sét đánh bên tai. Tôi theo phản xạ đặt tay lên bụng phẳng lì của mình, ngỡ ngàng bà.

“Mẹ…” Tôi nghẹn ngào bà, “Trạch Xuyên ấy…”

“Mẹ biết con ấm ức, yên tâm, bố con và mẹ nhất định sẽ đứng về phía con.” Bà nắm lấy tay tôi, siết chặt.

“Mẹ…” Nước mắt tôi trào ra không kìm , “Trạch Xuyên… ấy đòi ly hôn với con, còn sống chung với Diệp Thư Lan…”

“Mẹ đều biết cả rồi… Thằng khốn đó vừa bị ban giám đốc gọi lên chất vấn.”

Bà lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị tin cổ phiếu tập đoàn Cố thị đang lao dốc không phanh.

“Sáng nay có người nặc danh tố cáo chuyện nó ngoại và kết hôn hai lần.”

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Cố Trạch Xuyên trong bộ vest lộn xộn xông vào, bên má trái còn hằn rõ dấu tay.

Ánh mắt ta tôi như đang một hợp đồng thất bại: “Là em tung tin đúng không?”

Mai Tư chộp lấy bình hoa ném thẳng về phía ta, mảnh sứ vỡ vụn ngay dưới chân.

“Đồ súc sinh! Hoà Yên đang mang thai, ngất xỉu phải nhập viện, mà câu đầu tiên mày là cái này sao?!”

2. Lần đầu tôi gặp Cố Trạch Xuyên là năm tôi 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, giáo viên mỹ thuật ở một trường trung học.

Dì Vương hào hứng giới thiệu: “Con trai độc nhất nhà họ Cố, vừa du học Mỹ về, đẹp trai lắm!”

“Nhà họ Cố chỉ hy vọng con trai cưới một công việc ổn định, dịu dàng xinh đẹp là , không quan trọng gia thế.”

Trên đường đến buổi gặp mặt, tôi ra khung cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua, lòng hoàn toàn dửng dưng.

Sau khi bố qua đời, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn, điều bà mong mỏi nhất là tôi lấy người đàn ông tốt.

Nhà hàng hôm ấy là nhà hàng Pháp đắt đỏ nhất thành phố. Vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thấy ấy — ngũ quan sắc nét, tuấn tú, tràn đầy khí chất của tuổi trẻ.

“Chào em.” Anh đứng lên, cao hơn tôi cả nửa cái đầu, trên người phảng phất mùi nước hoa dịu nhẹ, xen lẫn hương bạc hà mát lạnh.

Bữa ăn diễn ra nhạt nhẽo như nhai rơm.

Cố Trạch Xuyên hoàn toàn không tập trung, mỗi câu trả lời chỉ toàn “ừm”, “à”, “cũng ”.

Rõ ràng là bị gia đình ép đi xem mắt.

Sau bữa ăn, Cố Trạch Xuyên chủ đề nghị đưa tôi về.

“Không cần đâu, em gọi taxi rồi.” Tôi khéo léo từ chối.

Anh gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ lấy lệ: “Vậy nhé, còn có việc, đi trước. Em đi đường cẩn thận.”

Tôi quay lưng rời đi, bước thẳng về phía chiếc siêu xe màu vàng chói lọi, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ba năm sau, tôi 26 tuổi. Trước giờ tan ngày thứ Sáu, hiệu trưởng bất ngờ gọi tôi lại.

“Tiểu Lục này, mai có một buổi xem mắt, đối phương có điều kiện cực tốt, nhất định em phải đi!”

Tôi vừa định từ chối thì hiệu trưởng hạ giọng: “Gia đình ta là nhà tài trợ chính cho thư viện mới của trường mình. Em đi, coi như giúp trường một tay.”

Hôm sau, tôi mặc bừa áo len màu be và quần jeans rồi đến địa điểm hẹn — một trà thất mang phong cách cổ xưa.

Đẩy cửa bước vào, hương trà thanh nhã lan tỏa khắp không gian.

Người đàn ông ngồi gần cửa sổ nghe tiếng liền ngẩng lên. Bộ vest gọn gàng, gương mặt sắc nét, đôi mắt sâu hút ẩn sau cặp kính gọng vàng.

Tôi sững lại — người này… quen quá?

“Cô Lục, mời ngồi.” Anh đứng dậy, giọng trầm ấm dễ chịu.

Tôi cố vắt óc nghĩ xem đã gặp ở đâu. Đến khi trà đã uống gần xong, tôi không nhịn hỏi: “Chúng ta… đã từng gặp nhau rồi phải không?”

Khóe môi cong lên: “Ba năm trước, chúng ta từng ăn tối với nhau. Hôm đó mặc váy xanh nhạt.”

“Anh… sao lại…” Tôi lắp bắp, chưa kịp phản ứng.

“Thay đổi nhiều quá à?” Cố Trạch Xuyên bật nhẹ. “Hồi đó vừa từ nước ngoài về, còn đang nổi loạn. Sau này bố bị bệnh, phải tiếp quản công ty.”

Anh chuyện chậm rãi, ánh mắt tập trung, hoàn toàn khác với chàng trai bất cần trong ký ức.

“Vậy lần này… cũng là mẹ sắp xếp sao?” Tôi không nhịn hỏi.

Ngón tay thon dài của khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia bất lực, rồi môi lại nở nụ dịu dàng: “Mẹ rất thích Lục đấy.”

Ngoài cửa kính quán cà phê, tuyết bắt đầu rơi lác đác.

Cố Trạch Xuyên khẽ vươn tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi. Đầu ngón tay lạnh buốt, vừa chạm vào cổ tôi đã khiến tôi rùng mình.

“Lạnh à?” Anh khẽ hỏi.

Tôi khẽ lắc đầu, nghiêng khuôn mặt ánh tuyết phản chiếu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...