08
Cú húc đầu của tôi mũi Cố Nhĩ chảy máu ròng ròng.
Trong cơn say điên loạn, ta đập hết tất cả những đồ vật liên quan đến Hứa Ức trong nhà tôi.
Tôi báo cảnh sát, cuối cùng ta bị họ dẫn đi.
Làm xong biên bản, trời đã sáng. Tôi bắt taxi về nhà.
Ngồi trong xe, tôi lại mơ hồ thấy hình bóng Hứa Ức.
Năm đó, sau kỳ nghỉ đông, Tang Nhiễu Nhiễu và Cố Nhĩ chuyển đến trường chúng tôi.
Cố Nhĩ nhuộm một mái tóc đỏ rực nổi bật, vì gia đình có thế lực, không giáo viên nào dám quản.
Có tin đồn rằng Tang Nhiễu Nhiễu là “bạch nguyệt quang” của thiếu gia nhà họ Cố. Nhưng ngay ngày thứ hai sau khi chuyển trường, Cố Nhĩ đã tỏ với tôi.
Giọng ta rất giống Hứa Ức, tính cách thì hoàn toàn trái ngược.
Tôi không nhận lời, ta liền ngày ngày tặng đồ ăn, đồ uống cho tôi, “ cờ gặp” tôi ở giờ thể dục, trong căn tin, hay thậm chí cả lúc tập thể dục buổi sáng.
Sau đó, trong một trận đấu bóng rổ, ta dẫn theo vài người chơi xấu Hứa Ức.
Cố Nhĩ luôn tìm cách sự với Hứa Ức, không có lý do gì đặc biệt.
Tôi cũng không biết từ khi nào, Hứa Ức bắt đầu trở nên xa cách với tôi.
Cậu ấy không chào hỏi, thậm chí không thèm tôi.
Tôi chặn đường hỏi cậu ấy tại sao không để ý đến tôi nữa.
Cậu ấy không trả lời, chỉ lạnh lùng bước đi.
Tôi nghĩ mãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tháng cuối kỳ thi, lại là mùa đông đen đủi.
Giờ ra chơi trước tiết tự học buổi tối, tôi ra ngoài cổng trường mua đồ. Trên đường về, tôi bị một nhóm côn đồ kéo vào con hẻm.
“Mày là con bé khoai tây nghèo kiết xác, không cha không mẹ, lại còn nhút nhát đấy à?”
“Haha, trông cũng đấy, đáng tiếc là mày chọc nhầm người rồi.”
Bọn chúng hô hố, mắt trái của tôi đã bị đến mức không mở nổi.
Ai? Tôi chọc ai cơ?
“Hay hôm nay em mình vui vẻ một chút nhỉ? Dù sao cũng chẳng ai quản nó.”
“Hahaha!”
“Con bé này da cổ trắng ghê, để lưu lại vài ‘kỷ niệm thương’ trước nhé.”
Một đứa nhét tất vào miệng tôi, giữ chặt tôi ép vào tường.
Khi đầu thuốc lá chạm vào cổ, cơn đau như thiêu đốt cả người tôi run lên bần bật.
Tôi bị ghì chặt, không thể phản kháng.
Tôi không hét , chỉ có thể cố kiềm hơi thở gấp gáp và bất lực khóc.
“Sướng không? Sao mày khóc rồi, haha—”
“Bốp!”
Khi đầu thuốc sắp chạm vào cổ tôi lần nữa, tôi cảm nhận một luồng gió mạnh sượt qua mặt.
Trong cơn hỗn loạn, tôi thấy mái tóc đỏ rực đặc trưng của Cố Nhĩ.
Một mình ta đấu với mười tên, như một ngọn lửa rực sáng trong đêm đông tối tăm, lạnh lẽo, quật ngã tất cả những kẻ bắt nạt tôi.
Cả bọn đều nằm lăn lóc trên đất, kẻ nào kẻ nấy đều bị thương.
Cố Nhĩ lau máu trên khóe miệng, chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc.
Trước khi mất ý thức, tôi thấy ta cõng tôi, chạy về phía bệnh viện gần trường.
Khi tôi mở mắt, Cố Nhĩ đang ngồi cạnh giường bệnh chơi điện thoại.
Thấy tôi tỉnh, ta sờ lên mặt vết thương của mình, nhăn nhó :
“Tang Ức đâu? Không phải ngày nào cậu ta cũng kè kè bên cạnh em à?”
09
Tôi rất muốn xin nghỉ vài ngày để không phải đến trường, tôi không có nhà để về.
Nỗi sợ hãi và bất an cứ bủa vây lấy tôi.
Sáng hôm sau, Hứa Ức không đến trường.
Mãi đến tiết học cuối cùng buổi trưa, cậu ấy xuất hiện, toàn thân bê bết máu, khập khiễng bước đến trước mặt tôi.
“Cậu bị thương nặng thế này, đã xảy ra chuyện gì ?” Tôi vội đứng lên đỡ lấy cậu ấy.
“Cậu không sao là tốt rồi…”
Hứa Ức xong câu đó, liền ngất lịm đi.
10
Hôm đó, sau khi Hứa Ức xe cứu thương đưa đi, tôi không còn gặp lại cậu ấy nữa.
Tôi không thể liên lạc với Hứa Ức, đành đến lớp bên cạnh hỏi Tang Nhiễu Nhiễu.
Tang Nhiễu Nhiễu nhổ nước bọt vào cơm của tôi, túm tóc tôi đập vào tường, nhét đầy rác vào ngăn bàn của tôi, ngạo mạn và đầy thách thức:
“Haha, cái thứ nghiệt chủng đó không xứng trai tôi. Hỏi tôi? Vậy tôi chỉ có thể , nó chết rồi.”
Buổi tự học tối hôm đó, Cố Nhĩ tìm thấy tôi trong bộ dạng thảm .
“Em tự dưng đi chọc giận tiểu thư đó gì? Cô ta luôn ghét Tang Ức. Sau này tốt nhất tránh xa ta ra. Muốn biết tin về Tang Ức sao em không hỏi tôi?”
Nghe , tôi như có thêm hy vọng.
Tôi quay sang Cố Nhĩ, ta lại :
“Em chụp với tôi một tấm ảnh, tôi sẽ cho em.”
“Thịnh Hạ, lên nào.”
Tôi gượng gạo nở một nụ trước ống kính, ta hài lòng bức ảnh chụp chung của hai chúng tôi.
“Tang Ức không sao, chỉ đang tĩnh dưỡng thôi.”
11
Sau đó, Cố Nhĩ cũng không còn dây dưa với tôi nữa, ngày nào cũng dính lấy Tang Nhiễu Nhiễu.
Tang Nhiễu Nhiễu loạn cả trong lẫn ngoài trường, còn Cố Nhĩ thì đứng sau giải quyết hậu quả cho ta, như thể lòng tự trọng, nỗi đau hay danh dự của người khác chỉ là món đồ chơi trong tay bọn họ.
Khai giảng năm lớp 11, Hứa Ức trở lại trường.
Cậu ấy như người mất trí nhớ.
Cậu mình tên là Tang Ức, cậu không quen tôi.
Tôi thậm chí từng nghi ngờ liệu cậu ấy có bị chấn thương não không.
Cố Nhĩ và Tang Nhiễu Nhiễu vẫn tiếp tục chơi xấu, bắt nạt Hứa Ức một cách không kiêng nể. Tôi không chịu nổi, nhiều lần đứng ra bảo vệ cậu ấy.
Nhưng Hứa Ức vẫn từ chối quan tâm đến tôi, thậm chí còn đẩy tôi ngã xuống đất.
“Thịnh Hạ, em thấy chưa? Em giúp cậu ta, cậu ta có cảm kích không?”
Cố Nhĩ ôm Tang Nhiễu Nhiễu, đầy ác ý.
Tôi biết báo cáo với giáo viên chẳng có tác dụng gì, liền trực tiếp báo cảnh sát.
Cuối cùng, gia đình nhà họ Tang phải đến giải quyết.
Tang Nhiễu Nhiễu trừng mắt tôi đầy căm tức trước khi bị đưa ra nước ngoài.
Dù , Cố Nhĩ thỉnh thoảng vẫn bắt nạt Hứa Ức, không còn quá đáng như trước.
Sinh nhật năm đó, tôi nhận một bưu kiện không đề tên người gửi, là cuốn sách tôi luôn muốn mua.
Nhìn chữ viết trên tờ giấy kèm theo, tôi nhận ra ngay, đó là Hứa Ức.
Tôi nhắn cảm ơn cậu ấy, cậu chỉ đó là sách giáo Phương nhờ cậu đưa cho tôi.
Cậu vẫn giữ khoảng cách, không muốn chuyện với tôi.
Tôi nghĩ, rồi một ngày nào đó, Hứa Ức sẽ nhớ lại những ký ức của chúng tôi.
Nếu bây giờ không nhớ , thì lên đại học chắc sẽ nhớ thôi.
Tôi lại bắt đầu vùi đầu vào học, bảng xếp hạng luôn quanh quẩn phía trước hoặc sau Hứa Ức.
Tôi lặng lẽ tìm hiểu trường đại học mà cậu ấy muốn vào.
Ngày tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng nhận tin nhắn từ cậu ấy:
“Khoai tây nhỏ, cậu từng hỏi tớ có ước nguyện gì. Tớ hy vọng cậu luôn vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”
Nhận tin nhắn, tôi lập tức gọi lại. Cậu ấy nhớ ra tôi rồi sao?
Tôi có rất nhiều điều muốn với Hứa Ức.
Ừm, tôi còn muốn đánh cậu ấy một trận, tại sao bao lâu nay không thèm để ý đến tôi!
Nhưng sau vài tiếng chuông, cậu ấy đã tắt máy.
Tôi tìm khắp trường, có người đã thấy cậu ấy đi về phía sân thượng.
Tôi chạy nhanh lên tầng thượng, chỉ thấy chiếc điện thoại cậu ấy để lại.
Mười phút sau, tin Hứa Ức nhảy lầu lan khắp trường.
Bảo vệ giải tán đám đông, vũng máu đỏ trên đất càng thêm chói mắt.
Tôi cảm giác mình như mất đi ý thức, cả người trở nên nhẹ bẫng.
Sau khi Hứa Ức qua đời, tôi mắc chứng mất ngôn ngữ.
Nhà trường thông báo tìm chiếc điện thoại của Hứa Ức, còn nhà họ Tang và nhà họ Cố thậm chí treo thưởng lớn để tìm di vật của cậu ấy – chiếc điện thoại đó.
Họ tuyên bố với bên ngoài rằng Hứa Ức qua đời vì trầm cảm.
Trầm cảm?
Tôi đã tự trách mình rất lâu, tại sao không sớm nhận ra cậu ấy đang đau khổ?
Cho đến khi tôi dùng ngày sinh của mình để mở khóa điện thoại của Hứa Ức.
Tôi đã thấy toàn bộ sự thật.
Thì ra những năm tháng sống trong gia đình họ Tang, cậu ấy đã chịu rất nhiều đau khổ.
Tang Nhiễu Nhiễu từng bỏ thuốc vào đồ ăn của cậu ấy, thường xuyên dẫn một nhóm phách bắt nạt cậu.
Mùa hè cậu ấy không thích mặc áo ngắn tay, vì trên người đầy vết thương.
Dù Tang Nhiễu Nhiễu đã bị bố đưa ra nước ngoài, Cố Nhĩ vẫn nghe lời ta, liên tục rắc rối và tổn thương Hứa Ức.
Việc chuyển trường của họ, việc Cố Nhĩ tán tỉnh tôi, tất cả đều có chủ ý.
Những tên côn đồ từng bắt nạt tôi, cũng do Tang Nhiễu Nhiễu phái tới.
Thì ra Hứa Ức không muốn chuyện với tôi, là vì không muốn tôi bị cuốn vào những rắc rối của cậu ấy.
Cậu ấy ghét bản thân hiện tại không đủ mạnh mẽ, chỉ có thể bảo vệ tôi theo cách đó.
Trái tim tôi như bị một búa đập mạnh, đau đến khó thở.
Tôi biết mình không thể giao chiếc điện thoại này cho ai.
Vì tôi hiện tại, không có khả năng đối phó với nhà họ Tang và nhà họ Cố.
Bạn thấy sao?