Hôn Nhân Hợp Đồng [...] – Chương 8

Kiều Tâm Vũ liền lên tiếng đáp “Xin lỗi, tôi không có diễm phúc có đứa em như , hơn nữa năm xưa mẹ tôi sinh ra chỉ có một mình tôi thôi không hề có em song sinh nào cả.”

Lúc này trong phòng của Kiều Tâm Vũ cũng chỉ có và Kiều Nguyệt Dung nên ta không cần phải giả vờ thanh cao lương thiện nữa mà bày ra bộ mặt đáng sợ độc ác.

“Kiều Tâm Vũ mày đúng mẹ chỉ sinh ra mày mà thôi, mà tao mới là người ba mẹ nuôi nấng thương suốt 18 năm qua, mày có quan hệ huyết thống với họ thì đã sao chứ nó chẳng qua chỉ là một tờ giấy giám định không hơn không kém, mày thấy đó dù mày có trở về đi chăng nữa thì ba mẹ vẫn một lòng thương tao. Bằng chứng là căn phòng đẹp nhất Kiều Gia Trang này vẫn là sở hữu của tao còn mày thì sao hả? Chỉ bố trí cho sống tạm ở nhà kho mà thôi. Ba mẹ vốn không hề muốn nhận lại mày chút nào cả, mày nên chấp nhận sự thật và sớm rời khỏi Kiều gia để tránh bị tổn thương thêm nữa.”

Kiều Tâm Vũ nghe Kiều Nguyệt Dung những lời này như chạm vào cái vảy ngược trên người mình liền nổi nóng lên “Dù có thương cách mấy thì vẫn là một người dưng không hơn không kém vì chẳng có chút quan hệ huyết thống gì với Kiều gia này cả, sợ tôi lắm đúng không cho nên mới bày kế hãm tôi như thế.”

Kiều Nguyệt Dung ghét nhất chính là huyết thống, ta đang là một đại tiểu thư giàu có chỉ vì hai chữ huyết thống mà suýt chút trở thành trẻ mồ côi không có một cắc dính túi nên ghét nhất chính là thứ đang chảy trong huyết quản của mình, ta luôn oán trách tại sao mình lại không phải là con thân sinh của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh.

Kiều Nguyệt Dung trợn mắt lên vẻ mặt vô cùng hung ác chứ không hiền dịu như ta luôn thể hiện trước mặt của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh “Tao ghét nhất chính là hai chữ huyết thống vì nó mà tao suýt chút mất hết tất cả, Kiều Tâm Vũ tao cho mày biết những thứ như địa vị, thương của ba mẹ và của Nam Khánh đều là của tao mày đừng hòng giành lấy, dù mày có trở về thì cũng không thể cướp lấy những thứ thuộc về tao đâu.”

Kiều Tâm Vũ liền nhướng mày hỏi “Cô vì sợ tôi trở về thì sẽ mất hết cho nên mới lên kế hoạch hãm tôi đúng không hả?”

“Phải đó thì sao? Ai bảo mày ngu ngốc lại tin tưởng tao hết mình gì chứ?”

Kiều Tâm Vũ nắm chặt tay thành nắm rồi tức giận lên tiếng “Tôi từng trãi qua thời gian là trẻ mồ côi, tôi không muốn trở thành một đứa trẻ đáng thương như thế nên mới đồng ý với ba mẹ giữ ở lại Kiều gia này, tại sao lại lấy oán báo ân chứ?”

Kiều Nguyệt Dung nghe thì lớn tiếng “Ha ha ha, chắc tao chết vì mất, mày nghĩ là ba mẹ còn phải chờ mày đồng ý mới cho tao ở lại sao? Để tao cho mày biết sự thật nha Kiều Tâm Vũ, trước khi đón mày trở về ba mẹ vì sợ tao bị tổn thương đã với tao rằng dù mày có trở về thì ba mẹ vẫn sẽ giữ tao lại Kiều gia này xem tao như con ruột rồi, sự xuất hiện của mày chẳng ảnh hưởng gì đến tao cả.”

Kiều Tâm Vũ có chút đau lòng hóa ra ngay từ đầu Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh hỏi ý kiến của chẳng qua là lấy lệ mà thôi, bọn họ vốn đã có sự sắp xếp xong hết cả rồi.

“Cô sự xuất hiện của tôi không ảnh hưởng gì đến cả tại sao lại phải hãm tôi gì, chẳng lẽ sợ tôi đến sao?”

Kiều Nguyệt Dung liền hậm hực “Mày là cái thá gì mà tao phải sợ mày chứ? Chẳng qua tao đang là đại tiểu thư lá ngọc càng vàng của Kiều gia đột nhiên bị công khai với truyền thông là con nuôi sao tao còn mặt mũi người khác nữa.”

Kiều Tâm Vũ đã hiểu lý do mà Kiều Nguyệt Dung phải hãm mình như thế rồi nên lên tiếng “Hóa ra là vì ông nội kêu ba phải công bố với truyền thông tôi mới là đại tiểu thư của Kiều gia nên mới rắp tâm lên kế hoạch hãm tôi cho ba chán ghét tôi không muốn công khai thân phận của tôi với truyền thông đúng không?”

“Mày thông minh hơn rồi đó Kiều Tâm Vũ à, bây giờ thì ba mẹ không có ý định công khai mày với truyền thông nữa rồi mà tao mới là đại tiểu thư chân chính của Kiều gia này.”

Kiều Tâm Vũ liền lên tiếng “Đúng là ban đầu ông nội bắt ba phải công khai với truyền thông tôi mới là đại tiểu thư của Kiều gia ba mẹ đã bàn tính sẽ là em song sinh của tôi chứ không hề là con nuôi, ba mẹ đã nghĩ đến cảm nhận của như thế sao còn phải giăng bẫy tôi gì chứ?”

Kiều Nguyệt Dung nhếch môi mỉm đáp “Tao chính là cảm thấy mày rất chướng mắt đó Kiều Tâm Vũ à, tao chỉ muốn Kiều gia này có một đại tiểu thư mà thôi còn mày chẳng là cái thá gì hết, còn nữa tao nghe mẹ của Nam Khánh còn tính sang đây hỏi cưới mày nữa bây giờ thì hết rồi.”

Kiều Tâm Vũ cúi đầu rủ mắt, mẹ của Đoàn Nam Khánh đúng là rất có hảo cảm với từ lúc gặp nhau ở Thu Phong Cổ Trấn mà mẹ hắn ta thích thì đã sao chứ, hắn từ lâu đã thay lòng đổi dạ không còn là cậu thiếu niên đơn thuần mà gặp năm nào nữa rồi.

Kiều Nguyệt Dung liền lên tiếng tiếp “Tối hôm đó, tao cố rủ mày đi bar là ra mắt thật ra là dối, tao đã dàn xếp những người đó chuốc rượu mày còn thêm một ít thuốc nữa, tối đó mày hai người đàn ông hầu hạ chắc là sung sướng lắm nhỉ?!”

Kiều Tâm Vũ nghe nhắc đến chuyện mình bị Kiều Nguyệt Dung hãm đánh mất sự trong sạch thì liền nổi giận không kìm chế mà lao tới tát vào mặt của ta một cái thật đau khiến ta choáng váng.

“Tại sao lại đối xử với tôi như thế hả?”

Vừa lúc đó Kiều Nguyệt Dung thấy Triệu Lệ Quỳnh đẩy cửa phòng của Kiều Tâm Vũ đi vào nên giả vờ té ngã xuống đất, bộ dạng đáng thương mắt ngân ngấn nước đỏ hoe lên.

Kiều Tâm Vũ trong lúc tức giận không hề để ý đến sự xuất hiện của Triệu Lệ Quỳnh mà tiếp tục tát vào mặt của Kiều Nguyệt Dung thêm một cái nữa, hậm hực lên tiếng hỏi “Tại sao…tại sao lại đối xử với tôi như thế hả? Cô thật là tàn nhẫn độc ác mà.”

Triệu Lệ Quỳnh thấy Kiều Tâm Vũ lao vào đánh Kiều Nguyệt Dung một cách mất kiểm soát thì liền bước qua ngăn cản sau đó bà tát vào mặt Kiều Tâm Vũ một cái.

“Mày loạn đủ chưa hả Kiều Tâm Vũ?”

Kiều Tâm Vũ Triệu Lệ Quỳnh bắng ánh mắt oán giận đầy cay đắng, bà ta là mẹ ruột thân sinh của chưa một lần nào bên vực cho cả toàn là bên vực đứa con không có chút quan hệ huyết thống kia.

Triệu Lệ Quỳnh liền ngồi xuống đỡ Kiều Nguyệt Dung đứng dậy rồi nhíu mày quan tâm hỏi han “Nguyệt Dung con có sao không hả?”

Kiều Nguyệt Dung lại giả lả mình là người bị để tranh thủ sự đồng thương cảm của Triệu Lệ Quỳnh “Mẹ…mẹ đừng trách chị Tâm Vũ con biết là tâm trạng chị không tốt nên mới thôi…”

Triệu Lệ Quỳnh liền cau mày tỏ vẻ tức giận “Con vào đây tìm nó cái gì không biết, nó là loại người cái gì cũng dám , ngộ nhỡ nó tổn đến con thì mẹ phải sao đây hả?”

“Con chỉ muốn khuyên chị đi xin lỗi ba mẹ thôi mà chị ngoan cố không nghe còn là mình không có sai.”

Triệu Lệ Quỳnh liền quay sang Kiều Tâm Vũ bằng mắt cay độc “Mày đúng là khốn nạn mà, ra chuyện bại hoại gia phong khiến người khác vào mặt gia đình chưa đủ bây giờ còn ra tay đánh Nguyệt Dung nữa, rốt cuộc là mày muốn quậy cho sóng gió nổi lên ở Kiều gia này đến bao giờ đây hả?”

Kiều Tâm Vũ nắm chặt tay thành nắm , nghẹn ngào lên tiếng “Người ra sóng gió ở cái nhà này chính là ta mà, con đánh ta một cái thì mẹ lo lắng không thôi còn ta giang bẫy mất đời con của con sao mẹ không đến hả? Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ đây hả?”

Triệu Lệ Quỳnh cứng họng dù muốn hay không thì Kiều Tâm Vũ mới là con thân sinh của bà, dù bà có chán ghét thế nào cũng không thể phủi sạch quan hệ huyết thống với cả.

Kiều Nguyệt Dung liền tỏ vẻ ủy khúc “Thôi rồi, chị chán ghét em không muốn thấy em xuất hiện trong căn nhà này nữa thì em sẽ rời đi, chị cần gì phải khó mẹ như thế chứ.”

Kiều Nguyệt Dung lại nắm lấy tay của Triệu Lệ Quỳnh mà rơi nước mắt “Mẹ à, con thật sự rất là thương mẹ tiếc rằng con không phải con ruột của mẹ, bây giờ chị Tâm Vũ đã trở về rồi con nghĩ là mình nên rời khỏi đây thì sẽ tốt hơn.”

Giọng của Kiều Trạch Khương vang lên “Ai cho phép con đi chứ? Nguyệt Dung à ba nhắc lại lần cuối đây là nhà của con không ai có quyền đuổi con rời khỏi căn nhà này cả, ngày mai ba sẽ mở họp báo đính chính với truyền thông con là con ruột của ba mẹ còn nó chỉ là con nuôi mà thôi.”

Trái tim của Kiều Tâm Vũ lại như đang rỉ máu trước sự ruồng rẫy của gia đình, thua trước Kiều Nguyệt Dung mưu mô xảo trá rồi, thua trắng rồi.

Kiều Nguyệt Dung lại giả lả ngây thơ lương thiện “Ba à, không đâu gì thì chị Tâm Vũ mới là con ruột của ba mẹ nếu công khai với truyền thông như thế con sợ là ông nội sẽ không đồng ý đâu, ông nội sẽ nổi giận với ba mẹ mất.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...