Tôn Di nghe đến đó thì cả kinh sắc mặt của trở nên nghiêm trọng “Không thể như thế , lần trước đã công khai tiểu thư là con ruột rồi nếu như bây giờ đính chính lại thì mặt mũi của tiểu thư biết để ở đâu, người ta sẽ chê ta là trẻ mồ côi, không thể như thế .”
Kiều Nguyệt Dung sợ chuyện thân phận bị bại lộ với người khác một thì Tôn Di lại tỏ vẻ lo lắng gấp 10 lần, thật không hiểu nổi bà ta thương Kiều Nguyệt Dung đến cỡ nào mà còn lo lắng chuyện thân phận bị bại lộ như là lo cho con ruột của mình nữa.
Tôn Di cau mày lên tiếng hỏi “Bây giờ chúng ta phải sao đây?”
Kiều Nguyệt Dung cau mày nắm chặt tay thành nắm “Tôi cũng đang không biết nên tính sao đây? Lần trước có thể lừa gạt Kiều Tâm Vũ rơi vào bẫy là bởi vì lúc đó quá ngu ngốc hoàn toàn tin tưởng vào tôi, còn bây giờ ta đã biết tôi là người đứng sau hãm ta nếu ta đem chuyện này với ông nội thì mọi chuyện sẽ khác. Chỉ cần Kiều Tâm Vũ lên tiếng thì ông nội sẽ vì quan hệ huyết thống mà cho điều tra lại đến lúc đó người ra khỏi nhà chính là tôi đó. Ông nội không giống với ba mẹ ông ta chỉ đứng về phía của Kiều Tâm Vũ mà thôi.”
Tôn Di cau mày “Trước giờ đại lão gia ghét nhất chính là con cháu bại hoại gia phong chẳng hạn như Kiều Tinh Quang là cháu đích tôn của Kiều gia khi bị bắt gặp ăn chơi ở bar liền chịu gia pháp cơ mà, sao lần này ông ta lại bỏ qua lỗi lầm của Kiều Tâm Vũ như thế chứ.”
Kiều Nguyệt Dung nắm chặt tay móng tay ta đâm vào cả lòng bàn tay đến bật máu, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng đáp “Bởi vì nó là cháu ruột của ông ta lại lưu lạc bên ngoài 18 năm cho nên ông ta không quá khắc khe với nó mà chỉ muốn bù đắp lại khoảng thời gian nó chịu khổ bên ngoài mà thôi.”
Tôn Di thở dài “Không ngờ ông ta lại có thể tin tưởng Kiều Tâm Vũ như thế.”
Kiều Nguyệt Dung nhíu chặt tâm mi lên tiếng “Bên Đoàn gia và cả Nam Khánh vẫn không hề biết tôi không phải là con ruột của ba mẹ tôi, Nam Khánh còn muốn đính hôn với tôi nếu bây giờ chuyện này bại lộ thì chắc chắn Đoàn gia sẽ không chấp nhận để tôi và đến với nhau, khó khăn lắm tôi mới giành Nam Khánh tôi không thể để mất ấy như thế.”
“Đoàn phu nhân lại rất có hảo cảm với Kiều Tâm Vũ sợ rằng bà ấy sẽ nhân chuyện này mà muốn kết thông gia với Kiều gia sẽ đính ước với Kiều Tâm Vũ chứ không phải là tiểu thư.”
Kiều Nguyệt Dung oán giận tột cùng “Chỉ cần nó trở về thì tôi sẽ mất hết tất cả, nếu như tôi thà chết còn hơn.”
Tôn Di cau mày “Vậy thì go rồi nếu Kiều Tâm Vũ trở về lần này thì chắc chắn cục diện sẽ thay đổi.”
Ánh mắt của Kiều Nguyệt Dung hiện lên sự độc ác và lóe lên một tia sát ý “Chỉ cần Kiều Tâm Vũ không thể về đến Kiều gia thì mọi thứ đều có thể cứu vãn , chỉ cần nó biến mất thì không còn ai tranh giành với tôi nữa đến lúc đó tôi mới có thể mãi mãi là đại tiểu thư của Kiều gia này.”
Tôn Di không muốn Kiều Nguyệt Dung mất hết tất cả bà càng không muốn thấy ta chết ngay trước mắt mình, khó khăn lắm mới đi đến này hôm nay sao có thể để tất cả tàn thành mây khói trong phút chót chứ.
Tôn Di nghe liền hiểu ý muốn của Kiều Nguyệt Dung bà ta liền gật đầu “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi trước một bước trừ khử Kiều Tâm Vũ trước khi lão gia và phu nhân tìm đến nó và đưa nó trở về Nam Giang.”
Kiều Nguyệt Dung quay sang Tôn Di bằng ánh mắt khen ngợi, trong cái nhà này chỉ có mình bà ta là hiểu ý muốn thật sự của mà thôi.
“Tôn quản gia, bà biết Kiều Tâm Vũ đang ở đâu à?”
Tôn Di liền gật đầu đáp “Dạ đương nhiên rồi, tôi sợ Kiều Tâm Vũ không cam tâm chuyện lão gia và phu nhân công khai với truyền thông là con ruột sẽ tổn đến nên luôn âm thầm theo dõi nó. Kiều Tâm Vũ từ nhỏ sống ở Thu Phong Cổ Trấn nghèo nàn kia nó đến Nam Giang chỉ một thời gian ngắn thì có thể đi đâu chứ, nó trở về nhi viện Huyền Phương rồi.”
Kiều Nguyệt Dung gật gật đầu “Biết chỗ nó đang ở cũng tốt, đi tôi sẽ với ba mẹ là tôi tìm chỗ nó ở trong suốt ba tháng qua rồi để câu kéo thời gian tại Nam Giang, còn Tôn quản gia thì giúp tôi đi Thu Phong Cổ Trấn xử lý Kiều Tâm Vũ bằng mọi giá không để nó đặt chân lên đất Nam Giang này.”
Tôn Di liền gật đầu “Dạ ạ, tôi nhất định sẽ khiến Kiều Tâm Vũ phải hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
Kiều Nguyệt Dung liền lấy điện thoại ra bấm bấm mấy cái sau đó điện thoại của Tôn Di vang lên tiếng “ting ting”, bà ta kiểm tra thì thấy Kiều Nguyệt Dung chuyển khoản cho mình rất nhiều tiền.
“Tiểu thư cái này là sao? Tôi tất cả chỉ vì tiểu thư mà thôi tôi không cần tiền đâu”
Kiều Nguyệt Dung liền lên tiếng với Tôn Di “Tôi hiểu tâm ý của quản gia Tôn đối với tôi mà, tiền này cũng không phải là chuyển cho bà, lần này bà giúp tôi lo liệu chuyện trừ khử Kiều Tâm Vũ nhất định phải dùng tiền vì tôi chuyển trước cho bà có lộ phí đi đường thực hiện, nếu như thiếu cứ báo ngay cho tôi biết tôi sẽ chuyển thêm cho bà miễn sao trừ khử Kiều Tâm Vũ thì thôi.”
Tôn Di gật đầu “Dạ tôi hiểu rồi, tôi nhất định không tiểu thư thất vọng đâu ạ.”
Giao phó chuyện trừ khử Kiều Tâm Vũ cho Tôn Di xong thì Kiều Nguyệt Dung có thể an tâm trở về phòng nghỉ ngơi, ta một lòng nghĩ rằng chỉ cần Kiều Tâm Vũ chết thì dù Kiều Trí Tề có muốn trả danh phận cho ta cũng không , đến lúc đó Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh có thể danh chính ngôn thuận nhận con ruột rồi.
Sáng hôm sau, Kiều Nguyệt Dung với Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh là ta vẫn luôn quan tâm đến Kiều Tâm Vũ sau khi rời khỏi Kiều gia nên biết chỗ ở của Kiều Tâm Vũ ở đâu.
“Chị Tâm Vũ hiện tại đang sống ở một khu nhà tồi tàn ở ngoại thành, từ sau khi rời khỏi Kiều gia thì chị ấy sống không tốt lắm, con đã nhiều lần đến khuyên nhủ chị trở về xin lỗi ba mẹ chị lại không chịu, tất cả đều là lỗi của con.”
Kiều Trạch Khương lại nhíu mày tỏ vẻ không vui “Nguyệt Dung à, con vốn không có sai gì cả, đều là tại nó không tốt, lần này lại phải để con chịu thiệt thòi rồi.”
Kiều Nguyệt Dung lại lên tiếng giả lả mình ổn “Ba à, con không thật sự không sao hết, con chỉ muốn con của ba mẹ mà thôi, còn chuyện danh phận con quả thật không có để ý đâu, thôi bây giờ con đưa ba mẹ đến chỗ của chị nha.”
Sau đó Kiều Nguyệt Dung đưa Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đến khu nhà ổ chuột ở ngoại thành, nơi đây đúng với cái tên của nó toàn là những ngôi nhà lụp xụp dựng tạm bằng ván ép, tôn cũ, không gian chật hẹp ẩm thấp lại vô cùng dơ bẩn đâu đâu cũng toàn là rác thải, còn có mùi hôi đặc trưng của mấy vựa ve chai.
Triệu Lệ Quỳnh đưa tay lên bịt mũi lại rồi nhíu mày thì thầm với Kiều Nguyệt Dung “Con nhỏ đó nó hết chỗ để đi rồi hay sao mà lại chạy đến cái đống rác này sống chứ, điên thật rồi.”
Kiều Trạch Khương cũng tỏ vẻ khó chịu “Nó đúng là muốn mất mặt ba mẹ thì mới vừa lòng đây mà.”
Kiều Nguyệt Dung liền lên tiếng giả vờ đỡ cho Kiều Tâm Vũ “Ba mẹ đừng trách chị Tâm Vũ mà tội nghiệp cho ấy, từ nhỏ chị đã sống ở nơi nghèo nàn quen rồi không quen với cuộc sống thượng lưu của chúng ta.”
Hàm ý của Kiều Nguyệt Dung rất rõ ràng dù bề ngoài nghe như giúp cho Kiều Tâm Vũ thật ra bên trong ý là Kiều Tâm Vũ là đứa nghèo nàn không thích hợp trở thành tiểu thư của Kiều gia và ta đã đánh đúng tâm lý của Triệu Lệ Quỳnh.
Triệu Lệ Quỳnh vừa nghe Kiều Nguyệt Dung xong lại cau có “Mẹ không thích con của mình cứ giữ cái nếp sống nghèo túng đó đâu.”
“Cái gì đã thành thói quen thì một hai ngày khó mà thay đổi , mẹ phải cho chị thêm thời gian mới .”
Kiều Nguyệt Dung đi đến căn nhà lụp xụp rách nát phía cuối con đường dẫn vào khu nhà ổ chuột, phần đường bên ngoài cao hơn phần nhà gần nửa mét nên cái cửa nhà trong thấp xuống muốn đi vào bên trong phải khom người mới vào .
Kiều Nguyệt Dung gõ cửa thì ngay sau đó có một người phụ nữ trung niên mặc trên người bộ đồ cũ đã sờn vai bạc màu đi ra mở cửa.
Vừa thấy Kiều Nguyệt Dung thì người phụ nữ trung niên như là đã quen biết từ lâu lên tiếng “Cô lại tới tìm Tâm Vũ à?”
Kiều Nguyệt Dung gật đầu “Dạ phải hôm nay con còn đưa ba mẹ của con đến gặp chị nữa ạ, không biết gia đình con có thể vào trong gặp chị của con không ạ?”
Người phụ nữ tỏ thái độ tức giận rồi lên tiếng “Mấy người đến muộn rồi, mấy hôm trước ta đã cuốn gói đồ đi mất tích, chẳng những còn ăn cắp của tôi một số tiền nữa, đó là toàn bộ tiền tôi tích góp trong nhiều năm mà lại nở lòng đánh cắp, trong khi tôi có lòng tốt cho ta tá túc mấy tháng qua.”
Kiều Trạch Khương nhíu mày “Thật không ngờ nó lại tệ như thế.”
Kiều Nguyệt Dung hỏi tiếp “Vậy bà có biết chị của con đã đi đâu không hả?”
Người phụ nữ trung niên tỏ vẻ khó chịu lên tiếng đáp “Không biết, ta ăn cắp tiền trốn đi sao mà cho tôi biết là ta đã đi đâu chứ.”
Bạn thấy sao?