Chồng tôi, Từ Dư An, bị vô sinh suốt hai mươi năm.
Vậy mà bỗng dưng xuất hiện một đứa trẻ mười tuổi gọi ta là bố.
Tôi lặng lẽ điều tra, cuối cùng phát hiện người phụ nữ ta nuôi bên ngoài lại đang mang thai lần nữa.
Ngay cả mẹ chồng tôi, người vốn ở nhà dưỡng già, cũng chuyển đến chăm sóc cho ta trong thời gian mang thai.
Mọi chuyện vỡ lở, tôi và Từ Dư An cãi nhau đến mức không thể kiểm soát.
Người thân, bè xung quanh khuyên nhủ tôi:
“Hà tất phải ầm ĩ đến mức này?”
“Hai người cũng đã là vợ chồng hai mươi năm rồi mà.”
“Thực ra chuyện của Dư An, chúng tôi cũng hiểu . Đàn ông mà, cuối cùng cũng phải có con nối dõi. Anh ấy đâu phải phụ nữ, sao có thể sống mãi như một chiếc lá trôi vô định?”
Tôi rơi nước mắt Từ Dư An, người từ đầu đến cuối không một lời.
Anh ấy đã ngoài bốn mươi, khuôn mặt vẫn chăm sóc rất tốt, vẫn điển trai như ngày nào.
“Anh chắc chắn đứa bé là con chứ?”
“Nếu chắc chắn, có thể đưa nó về nhà. Đó là giới hạn lớn nhất mà tôi có thể chịu đựng.”
Từ Dư An cầm chìa khóa xe, đứng dậy bước ra ngoài.
Tôi nghĩ ta ngầm đồng ý với lời tôi .
Nhưng trước khi đi, ta tháo bức ảnh cưới treo ở cửa ra vào.
“Anh rất chắc chắn, chuyện này không cần nghi ngờ.”
“Nhiên Nhiên đã chịu nỗi đau mười tháng mang thai và sinh con cho , điều đó không hề dễ dàng.”
“Anh tuyệt đối không thể để ấy một mình ngoài kia!”
Anh ta tôi, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, không chút cảm.
“Nếu em không thể chấp nhận mẹ con họ, thì từ hôm nay, các ngày 1-3-5-7 tôi sẽ ở bên đó… 2-4-6 tôi sẽ quay về với em…”
Tôi siết chặt tay.
Không còn hy vọng vào một ngày nào đó chúng tôi có thể hóa giải hiểu lầm, quay lại như trước nữa.
“Nếu đã như , chúng ta ly hôn đi.”
1
Căn phòng chìm vào im lặng.
Ngay cả tác đóng cửa của Từ Dư An cũng khựng lại.
Anh ta ngước mắt lên tôi, ánh mắt phức tạp, có chút không tin .
“Hoàng Tử Hân… đừng loạn nữa.”
Tôi lau nước mắt, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
“Tôi không loạn, Từ Dư An. Chúng ta ly hôn đi.”
Khuôn mặt ta tối sầm lại.
Ánh mắt trách móc lướt qua người tôi.
“Hoàng Tử Hân, hai mươi năm rồi, sao em vẫn bướng bỉnh như ?”
“Nhiên Nhiên nhỏ hơn em mười tuổi, dịu dàng và hiểu chuyện.”
“Cô ấy biết thân phận mình khó xử, chưa từng than phiền hay trách móc.”
“Cô ấy chỉ muốn ở bên tôi, bên con của chúng tôi. Cô ấy không gì sai cả.”
“Cô ấy sinh con cho tôi, mà bây giờ em bắt tôi giành đứa bé từ tay ấy, rồi đuổi ấy ra ngoài?”
“Tôi không . Tôi không thể đối xử với ấy một cách tàn nhẫn và vô như .”
Lời của ta nhẹ bẫng.
Nhưng trong lòng tôi, lại như một tảng đá nặng nề ném xuống mặt nước, khuấy từng cơn sóng lớn.
Tôi nhắm mắt lại.
Hai mươi năm trước, tôi và Từ Dư An đã nhau.
Chúng tôi đều còn trẻ, đều cảm thấy bản thân chưa đủ tự tin để trở thành cha mẹ ở độ tuổi hai mươi mấy.
Tôi sợ đau, nên Từ Dư An chủ đề nghị đi triệt sản.
Sau đó, mỗi lần thân mật, chúng tôi đều cẩn thận dùng biện pháp an toàn.
Việc này đã khiến hai bên gia đình phản đối dữ dội.
Ba chồng tôi tức giận đến mức đuổi cả hai ra khỏi nhà.
Từ Dư An không quan tâm.
Anh ấy cùng tôi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Trong một lần khám sức khỏe trước khi triệt sản, bác sĩ chẩn đoán ấy mắc chứng vô tinh trùng.
Chúng tôi quyết định giấu chuyện này.
Bác sĩ nếu điều trị tích cực, có thể sẽ có kỳ tích xảy ra.
Vậy nên, chúng tôi vừa việc, vừa đi khắp nơi tìm cách chữa trị.
Mười năm trước, khi hai bên gia đình thúc giục chuyện sinh con gay gắt nhất.
Mẹ chồng tôi thậm chí còn cầm dao kề cổ ép chúng tôi phải có con.
Tôi bắt đầu dao .
Tôi hỏi ấy:
“Anh thật sự không muốn có con sao?”
“Ngay cả khi thấy mẹ như , vẫn kiên định với suy nghĩ này à?”
“Chúng ta có thể thử mà. Em nghe trên Nam Sơn có một thầy thuốc Đông y giỏi, có thể chữa bệnh của …”
Từ Dư An siết tay tôi, ánh mắt dịu dàng đầy cảm.
“Tử Hân, đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
“Anh đã định sẵn không có duyên với con cái. Nếu đã , hà tất phải cưỡng cầu?”
“Như cũng tốt, em sẽ không phải chịu khổ vì chuyện sinh nở.”
“Chúng ta cứ hạnh phúc như bây giờ, không?”
Tôi hiểu, vẫn với ta:
“Nếu một ngày nào đó muốn có con, cứ với em, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.”
Từ Dư An gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi chuyện lặng lẽ trôi qua.
Ba ấy bỗng dưng không còn giận nữa.
Mẹ ấy cũng không thúc giục chúng tôi sinh con nữa.
Thậm chí, ba mẹ chồng tôi còn chủ đề nghị chuyển đến một thành phố khác để tận hưởng tuổi già.
Từ Dư An thỉnh thoảng ghé qua thăm họ, xem xét hình cuộc sống.
Tôi cứ ngỡ họ đã thông suốt mọi chuyện.
Cho đến khi, tôi vô thấy trên tài khoản mạng xã hội của mẹ chồng một bức ảnh chụp gia đình ba người – ta, một người phụ nữ khác, và đứa con của họ.
Lúc đó, tôi mới hiểu ra.
Thì ra, suốt mười năm qua ta chạy qua lại giữa hai thành phố không phải vì công việc, mà là vì gia đình kia.
Những khoảnh khắc hạnh phúc mà mẹ chồng ghi lại như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Đau đến mức tôi không thể thở nổi.
Tôi há miệng định gì đó, chỉ nhận ra giọng mình đã khàn đặc, không còn sức lực.
“Vậy còn tôi thì sao? Từ Dư An, đối xử với tôi như mà không thấy mình nhẫn tâm à?”
“Anh biết bệnh của mình khỏi từ khi nào?”
Khuôn mặt Từ Dư An thoáng hiện chút áy náy, giọng cũng nhẹ đi.
“Xin lỗi, Tử Hân. Anh không thể chấp nhận sự thật rằng mình bị vô sinh, nên đã lén đi đến Nam Sơn tìm thầy thuốc Đông y…”
“Còn sau đó… Anh chỉ không muốn em phải chịu đựng nỗi khổ sinh con mà thôi. Nếu em đồng ý, có thể đón họ về sống chung với chúng ta…”
Tôi bật , chỉ thấy cay đắng.
“Ý là, chồng tôi ngoại , tôi không những phải tha thứ, mà còn phải chấp nhận đứa con của và người thứ ba?”
“Giờ còn muốn tôi sống chung một nhà với họ, sáng gặp tối gặp, nhau không dứt?”
Từ Dư An im bặt.
Không còn lời nào để biện hộ.
Trước khi rời đi, ta còn chu đáo gọi tất cả người thân trong nhà rời đi cùng.
“Tử Hân, biết em chưa thể chấp nhận ngay . Không sao, em cứ từ từ…”
“Nhưng vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình. Anh sẽ không rời bỏ Nhiên Nhiên và con của !”
Tôi ngồi thẫn thờ suốt một đêm dài.
Đến khi trời tờ mờ sáng, tôi gọi cho luật sư của công ty.
“Anh biết cách soạn thảo đơn ly hôn không? Viết giúp tôi một bản, tôi muốn ly hôn.”
Giống như những gì ta đã , cả một tuần sau đó, ta không hề quay về.
Anh ta vẫn ở bên gia đình kia.
Tôi bỏ ra một số tiền lớn thám tử tư.
Khi những bức ảnh và video gửi đến, tay tôi run rẩy đến mức suýt không dám mở ra xem.
Từ sau khi mọi chuyện bị lật tẩy, mẹ chồng tôi cũng không còn giấu diếm nữa.
Bà ta không còn tỏ ra thân thiện với tôi, không còn diễn vai mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp nữa.
Thay vào đó, mỗi ngày bà ta đăng hàng trăm video, ghi lại cuộc sống hạnh phúc của “gia đình nhỏ” kia.
Từ cảnh Từ Dư An bế con, dạy con viết chữ, đến cảnh ta dìu người phụ nữ kia ra ngoài đi dạo.
Tiêu đề ngọt ngào đến mức khiến người ta buồn nôn:
“Ba lại đưa con đi chơi rồi!”
“Cháu trai ngoan của bà đã vào lớp một, còn nũng đòi ba dạy viết chữ!”
“Con trai và con dâu của tôi!”
Những bức ảnh paparazzi gửi đến cũng không khác gì.
Đều là những hình ảnh ấm áp, đầy ắp thương.
Nhưng với tôi, chúng như từng nhát dao, cứa vào tim đau đớn đến mức không thể chịu nổi.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng để lại một bình luận dưới bài đăng của mẹ chồng.
“Nếu ấy là con dâu của bác, tên người trong mục ‘vợ hợp pháp’ của con trai bác là ai?”
Bình luận vừa đăng lên chưa mấy giây đã bị xóa.
Ngay sau đó, mẹ chồng tôi gửi đến một đoạn tin nhắn thoại dài sáu mươi giây.
“Cô bình luận linh tinh gì dưới bài đăng của tôi ? Cô thế thì người ta nghĩ sao về cháu nội tôi?”
“Nó vẫn còn nhỏ, lại muốn dán lên nó cái mác ‘con riêng’ à? Sao lại độc ác như ?”
“Tôi còn chưa tính sổ với đâu! Cô không sinh con cho con trai tôi thì thôi, lại còn xúi nó đi triệt sản…”
Ngay sau đó, thêm mấy đoạn tin nhắn thoại khác gửi đến.
Dù tôi đã khóc cạn nước mắt mấy ngày nay.
Dù tôi đã nghĩ mình chẳng còn gì để đau đớn nữa.
Nhưng khi nghe giọng đắc ý của bà ta, nước mắt tôi vẫn rơi xuống.
Tôi không hiểu nổi.
Con người có thể thay đổi nhanh như sao?
Mẹ chồng tôi – người từng coi tôi như con ruột.
Từ Dư An – người đã ở bên tôi suốt hai mươi năm.
Tất cả đều thay đổi.
Khi Từ Dư An trở về, ta thấy tôi ngồi bên cửa sổ, khóc đến mức mất cả giọng.
Anh ta bước đến, trong hơi thở vẫn còn vương hơi lạnh từ bên ngoài.
Anh ta không gì, chỉ cởi áo khoác, rồi nắm lấy tay tôi, nhét vào trong lớp len ấm áp của mình.
Trong một khoảnh khắc, tôi bỗng thấy như chúng tôi đã quay về hai mươi năm trước.
Quay về lúc chúng tôi còn nhau tha thiết.
Khi ấy, chúng tôi nghèo khó.
Ba ta đoạn tuyệt quan hệ, cắt đứt mọi đường lui của ta, chỉ vì muốn ta nhận ra “sai lầm” của việc triệt sản.
Cả tôi, ông ấy cũng không chấp nhận.
Chúng tôi sống chui rúc trong tầng hầm, ăn mì gói và bánh bao cầm hơi.
Có những ngày nghèo đến mức chẳng đủ tiền mua một gói băng vệ sinh.
Có những đêm lạnh đến run cầm cập, cả hai co ro trên một chiếc giường, mặc hết tất cả quần áo, quấn chặt trong chăn, vẫn rét đến mức run rẩy khi chuyện.
Tôi cũng từng khóc như .
Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ.
Bỏ cuộc đi, nếu cứ tiếp tục chịu lạnh như thế này, sức khỏe vốn đã không tốt của Từ Dư An sẽ càng tệ hơn.
“Dư An, chúng ta từ bỏ đi. Ly hôn đi. Anh quay về nhận lỗi đi, biết đâu bây giờ quay về vẫn còn có thể uống một bát canh gà nóng hổi.”
Từ Dư An ôm tôi, nhét đôi tay lạnh cóng của tôi vào trong áo , kẹp lấy chân tôi, giọng run lên vì lo lắng.
“Không, sẽ không ly hôn với em.”
“Tử Hân, sẽ không nhận sai, vì không sai.”
“Xin lỗi, triệt sản đau lắm. Anh chỉ không muốn em phải chịu khổ. Nhưng cuối cùng… vẫn để em chịu khổ.”
Nước mắt của năm đó hòa lẫn với nước mắt của hiện tại.
Vị đắng lan tràn trên đầu lưỡi.
“Từ Dư An, chúng ta chuyển nhà đi, có không?”
“Giờ đã khỏi bệnh, lại thích trẻ con, thì chúng ta tự sinh một đứa, không?”
“Tại sao? Tại sao khỏi bệnh mà không với em?”
“Tại sao muốn có con mà không bàn bạc với em?”
Bạn thấy sao?