Năm thứ năm của cuộc hôn nhân như góa phụ.
Tôi đã mang thai một đứa con hoang.
Mọi người xung quanh đều chúc mừng tôi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái danh “không thể sinh con.”
Nhưng Cố Nghiên Đình thì phát điên.
Anh ta bỏ rơi bạch nguyệt quang để dồn tôi vào góc tường, hỏi rằng đứa con là của ai.
Tôi ngẩng mặt lên, khẽ mỉm với ta.
“Đứa trẻ là của ai quan trọng à? Dù sao thì đứa trong bụng bạch Nguyệt quang của cũng đâu phải của .”
1
“Hoàn Hoàn, năm năm rồi, cuối cùng cậu cũng mang thai rồi.”
“Từ giờ cậu sẽ không còn bị nhà họ Cố chế nhạo là không sinh con nữa.”
Người thân là bác sĩ sản khoa của tôi vui vẻ xem qua kết quả kiểm tra thai của tôi.
Nhưng tôi chỉ gượng.
Bởi vì chỉ có mình tôi biết rằng đứa con trong bụng không phải là của Cố Nghiên Đình.
Bạn thân thấy tôi không phản ứng gì, sốt sắng giục:
“Cậu còn chần chừ gì nữa, mau gọi cho Cố Nghiên Đình để báo tin mừng đi.”
“Đợi đến tháng sau đã,” tôi khẽ mỉm đáp, “Tớ muốn đợi đến ngày kỷ niệm cưới, rồi coi như món quà tặng ấy.”
“Đúng là cậu lãng mạn thật.”
Bạn thân hiểu ra, gật đầu đồng ý.
Cậu ấy đưa tờ kết quả kiểm tra thai lại cho tôi, nhẹ giọng cảm thán:
“Giá mà mẹ cậu còn sống, chắc bà sẽ vui lắm.”
Phải, đúng .
Nhưng tiếc rằng mẹ tôi…
Bà đã hoàn toàn rời xa tôi cách đây hai tháng.
2
Tôi là một người rất trọng thể diện.
Ngay cả với thân, tôi cũng không có mặt mũi để cho cậu ấy biết rằng suốt năm năm qua tôi sống trong một cuộc hôn nhân như góa phụ.
Người ngoài chỉ biết tôi may mắn.
Cưới người chồng vừa giàu có, vừa đẹp trai, lại tài giỏi.
Nhưng họ không biết rằng, hôn nhân của tôi và Cố Nghiên Đình từ lâu đã chỉ còn là vỏ bọc.
Bao năm qua, ta chưa từng tôi.
Cũng chưa từng muốn có con với tôi.
Khi mẹ Cố và người ngoài nghi ngờ tôi không thể sinh con, ta cũng chưa bao giờ giải thích cho tôi một lời.
Tay tôi nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Tôi .
Lần này, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng tôi có thể sinh con.
Xe chạy chầm chậm dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Điện thoại của tôi reo lên.
Là Cố Nghiên Đình gọi.
Như mọi khi, tôi ngọt ngào gọi: “Chồng à.”
Cố Nghiên Đình đã quen với việc tôi luôn quỵ lụy và vừa lòng ta, giọng điệu lạnh lùng không chút ấm áp: “Sao giờ này vẫn chưa đến?”
Tôi ra ngoài cửa sổ.
Lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày họp gia đình hàng tuần của nhà họ Cố.
Gọi là họp gia đình…
Thực ra nên gọi là ngày họ công kích tôi.
Và tôi vẫn buộc phải có mặt.
“Em sắp đến rồi.”
Tôi trả lời.
Cố Nghiên Đình lười thêm với tôi một câu, trực tiếp cúp máy.
…
Khi tôi về đến nhà cũ.
Xe của Cố Nghiên Đình đã đậu trong sân.
Tôi đứng ở cửa lớn, nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện bên trong.
“Thân là phụ nữ, không giữ trái tim của đàn ông thì cũng thôi, ngay cả con cũng không sinh , đúng là mất mặt.”
Đó là giọng của mẹ Cố.
Bà là một người phụ nữ thanh lịch.
Nhưng lời thì luôn ích kỷ và tàn nhẫn.
Tiếp theo là giọng của bố Cố.
“Chuyện này cũng không thể trách nó, nếu có trách thì chỉ trách ông cụ năm đó nhất quyết thực hiện lời hứa, ép hai đứa kết hôn thôi.”
“Nhà ai mà có con lấy chồng năm năm rồi mà chẳng đẻ nổi đứa con nào?”
Mẹ Cố dứt khoát quay sang với con trai:
“A Nghiên, không thì ly hôn đi, cưới Thanh Dung còn hơn là cưới nó.”
“Mẹ, đừng mấy lời như thế, ảnh hưởng không tốt đến Thanh Dung.”
Cuối cùng, Cố Nghiên Đình cũng lên tiếng.
Chỉ là khi những lời cay nghiệt như mũi tên nhọn chĩa vào tôi.
Điều đầu tiên ta nghĩ đến lại là danh tiếng của Hứa Thanh Dung.
Năm năm vợ chồng.
Rốt cuộc cũng không bằng một người cũ đã ly dị.
3
Tôi bước vào nhà, và ngay lập tức cuộc trò chuyện bên trong ngừng lại.
Trong sảnh hoa rộng lớn, Cố Nghiên Đình ngồi thoải mái trên ghế sofa.
Dáng người cao ráo, áo sơ mi trắng và quần âu đen khoác lên người tạo nên một vẻ nghiêm nghị, toát lên phong thái của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng ánh mắt tôi lại đầy vẻ xa cách.
Mặc dù mẹ chồng không còn trách mắng, lời của bà vẫn đầy ám chỉ châm biếm.
“Sao về muộn thế? Muốn để cả nhà chờ mình à?”
“Xin lỗi, con có chút việc về muộn.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Cố Nghiên Đình.
Cố Nghiên Đình hơi cúi người, cầm lấy tách trà trên bàn và :
“Lần sau nếu còn về muộn như thế, thì đừng về nữa.”
“Được, lần sau em sẽ không về nữa.”
Động tác uống trà của ta dừng lại, nhíu mày tôi. “Cô gì?”
“Em , lần sau em sẽ không về nữa.”
Có lẽ vì tôi luôn ngoan ngoãn vâng lời, nên câu ngắn gọn này khiến mọi người trong phòng đều tôi chằm chằm.
Dĩ nhiên, không ai tin rằng tôi dám không trở về.
Dù sao trong nhà họ Cố, tôi đâu có quyền lên tiếng.
“Tốt nhất là .”
Cố Nghiên Đình nhạt nhẽo đặt tách trà xuống.
Tôi khẽ mỉm .
Tôi sẽ .
Dù sao có những món nợ rồi cũng sẽ trả xong, có những người cả đời này không cần gặp lại.
4
Bữa tối chuẩn bị rất thịnh soạn.
Vì đang mang thai nên tôi không hề có cảm giác thèm ăn.
Món canh cá tươi ngon, ngọt dịu ngày thường giờ chỉ cần thôi đã khiến tôi buồn nôn.
Để tránh phiền phức, tôi cố nhịn khó chịu mà ăn hết bữa cơm.
Khi chuẩn bị đứng dậy rời khỏi bàn, một bát thuốc đen ngòm đã đặt trước mặt tôi.
“Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi.”
Động tác đứng dậy của tôi chững lại, bát thuốc trước mặt rồi lại liếc sang Cố Nghiên Đình, người đang nhẩn nha ăn cơm.
Tôi đã uống thứ thuốc hỗ trợ sinh sản này suốt năm năm qua.
Mỗi lần người hầu bưng bát thuốc đến trước mặt, tôi đều hy vọng ta có thể giúp tôi từ chối.
Nhưng chưa bao giờ ta giúp tôi một lần.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi bình tĩnh cầm bát thuốc lên.
Nhưng ngay sau đó, tôi xoay người ném cả bát thuốc vào thùng rác bên cạnh.
Một lần nữa, tôi lại thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà họ Cố.
“Cơ thể tôi không có vấn đề gì cả.”
Tôi buông một câu rồi quay người bước ra khỏi phòng ăn.
“Con…!”
Sau lưng tôi, mẹ chồng giận dữ chỉ vào tôi bằng đũa mà mắng: “Nó hôm nay uống nhầm thuốc à?”
Cố Nghiên Đình cúi đầu tiếp tục ăn, giọng điệu chậm rãi không vội vàng: “Có lẽ đến kỳ kinh nguyệt rồi.”
5
Ngày kinh nguyệt của tôi là khi nào, Cố Nghiên Đình rất rõ.
Dù ta không tôi, không giúp đỡ tôi, chưa bao giờ bỏ qua việc trên giường.
Chỉ là mỗi lần ta đều rất tốt các biện pháp tránh thai, không để tôi có cơ hội mang thai.
Trên đường về, cuối cùng Cố Nghiên Đình cũng không nhịn mà hỏi:
“Hôm nay bị sao ? Như uống phải thuốc nổ .”
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lay theo bóng cây, gương mặt ta ẩn mình trong bóng tối, sâu thẳm và vô .
Tôi quay mặt đi, không trả lời ta.
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, giọng điệu có phần tức giận:
“Thẩm Tâm Hoàn, đang tỏ thái độ với tôi đấy à?”
“Không nên sao?”
Tôi giận dữ thẳng vào mắt ta.
“Cố Nghiên Đình, mỗi lần thấy tôi bị người khác chửi mắng là không sinh con, trong lòng có phải rất vui, rất đắc ý không?
“Còn mấy thứ thuốc Đông y đó, rõ ràng có thể bảo người hầu đừng mang đến cho tôi mà.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên ta thấy tôi tức giận.
Vẻ mặt giận dữ trên mặt ta giảm đi nhiều, giọng vẫn lạnh lùng:
Bạn thấy sao?