Hôn Nhân Giả Và [...] – Chương 6

8

Hôm dọn nhà, Trình Nghiễn lại xuất hiện.

Anh ta với tôi:

“Tri Hạ, biết em vẫn trách . Dĩ nhiên, không mong em sẽ tha thứ ngay lập tức.”

“Nhưng dù sao, em cũng là mẹ của con , không thể bỏ mặc em.”

“Ít nhất hãy để giúp em chuyển nhà, thấy em bình an là .”

“Có tôi lo rồi.” – Tô Hàng bước tới, đứng bên cạnh tôi.

Anh liếc Trình Nghiễn với ánh mắt đầy khinh bỉ, nhạt:

“Trưởng đoàn Trình nhàn rỗi thật đấy, không cần việc sao?”

“Việc của tôi, liên quan gì đến ?” – Trình Nghiễn mặt sa sầm.

“Vậy để tôi cho biết, tôi có quyền can thiệp thế nào.”

Tô Hàng dứt lời, lập tức kéo Trình Nghiễn ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng ẩu đả.

“Đồ vô trách nhiệm! Đồ nhát gan vô dụng!”

“Đã ngoại còn ra vẻ tử tế!”

“Còn tự xưng là trưởng đoàn? Anh cũng xứng sao?”

“Anh nhục luôn chữ ‘lính’ rồi đấy!”

Một lúc sau, Trình Nghiễn mặt mũi bầm dập quay lại.

Anh ta cúi đầu, tôi, giọng khàn khàn:

“Tri Hạ, sẽ thay em trả thù. Em tin đi.”

“Anh xin em đấy…”

Sau khi trở về, Trình Nghiễn lập tức điều tra toàn bộ chuyện của Từ Lệ.

Anh phát hiện ta từng mập mờ với nhiều người đàn ông khác, còn lợi dụng thân phận và quyền lực của để hãm tôi.

Từng việc, từng việc, đều rõ ràng.

Từ Lệ hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta bị bắt vì tội hoại hôn nhân quân nhân, và bị đưa vào tù.

Tất cả đều là nhờ bè cũ của Tô Hàng giúp đỡ điều tra.

Sau đó, Tô Hàng cầu hôn tôi. Tôi đã đồng ý.

Trong lễ cưới của tôi và Tô Hàng, Từ Lệ bất ngờ xuất hiện, cầm dao lao đến định tôi.

Không biết từ đâu, Trình Nghiễn chạy tới, chắn cho tôi một nhát dao.

Từ Lệ bị cảnh sát bắt tại chỗ, còn Trình Nghiễn đưa đi cấp cứu.

Anh ta không nguy hiểm đến tính mạng, phải nằm viện điều trị một thời gian dài.

Đợi đến khi vết thương của ta băng bó xong, tôi bước đến trước mặt .

“Tri Hạ, xin lỗi, …”

“Thôi đủ rồi.” — Tôi cắt ngang lời Trình Nghiễn.

Anh ta mắt đỏ hoe, tôi đầy đau khổ.

Tôi khẽ :

“Trình Nghiễn, thật ra… chẳng ai cả.”

“Năm đó tôi bị điều về khu của , đúng lúc Từ Lệ vừa hủy hôn bỏ trốn, buồn, nên lấy tôi trò tiêu khiển.”

“Đến khi Từ Lệ quay lại, gợi lại xưa, lập tức quan tâm ta đủ điều.”

“Còn đứa con trong bụng tôi, chỉ cảm thấy có lỗi sau khi biết những gì Từ Lệ đã .”

“Nhưng… cũng chỉ thôi.”

“Anh không bất kỳ ai trong chúng tôi. Người duy nhất — là chính .”

“Trình Nghiễn, buông tha cho tôi… cũng là buông tha cho chính .”

Cả người sững lại, như thể vừa rơi vào một mê cung không lối ra.

Nhìn như , tôi lại bật .

Những lời này… tôi có chủ ý.

Trình Nghiễn vốn là người phức tạp, càng bị đẩy ra, lại càng không buông .

Tôi muốn để sống cả quãng đời còn lại trong dằn vặt, áy náy.

đã tôi, con tôi.

Chút trừng này… thật ra chẳng đáng là gì.

Nhưng cũng chỉ có thể đến thôi.

“Được.”

Hai năm sau, tôi và Tô Hàng có một bé .

Cả nhà bốn người sống rất hạnh phúc.

Lại thêm hai năm nữa trôi qua tin Trình Nghiễn qua đời gửi từ quê đến.

Toàn bộ tài sản của ta đều để lại cho tôi.

Anh còn để lại một câu cuối: Hy vọng có thể nhận sự tha thứ của tôi.

Không ngờ, mấy lời tôi từng … lại có sức nặng đến .

Ngay cả trước lúc chết, ta vẫn còn dằn vặt, ân hận.

Nhưng mà… tất cả đã là quá khứ rồi.

Kiếp này, tôi và , chẳng còn ràng buộc gì nữa.

Tôi không nhận tài sản đó, mà chuyển giao cho tổ chức để giúp đỡ những người cần hơn.

Về phần Từ Lệ, ta cũng qua đời sau một trận bệnh nặng.

Đứa trẻ của ta một gia đình hiếm muộn nhận nuôi, nghe sống cũng khá tốt.

“Mẹ ơi, mai là Ngày của Cha, mình ra ngoài ăn mừng đi!” — Con trai chạy đến rạng rỡ hỏi.

Tôi quay đầu, Tô Hàng, cả hai cùng bật :

“Được chứ.”

Kiếp này, tôi có người tôi, có người tôi , và những đứa con đáng .

Tình và hạnh phúc… cuối cùng cũng đã về bên tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...