Hôn Nhân Giả Và [...] – Chương 5

Người hàng xóm lắc đầu, Trình Nghiễn đầy trách móc:

“Trưởng đoàn Trình à, tôi không muốn nặng lời, Tri Hạ là người phụ nữ tốt như , sao lại không biết trân trọng?”

“Bao nhiêu năm nay, ấy tiết kiệm từng đồng, quán xuyến trong ngoài, chẳng phải cũng chỉ vì muốn yên tâm nhiệm vụ ngoài đơn vị hay sao?”

“Vậy mà ly hôn với ấy, còn dám ấy vụng trộm với người khác.”

Người đó lườm Từ Lệ một cái đầy giễu cợt:

“Đúng là có chuyện ngoại , không phải là Thẩm — mà là ai khác thì chắc ai cũng thấy rõ.”

“Còn nữa, dù Tri Hạ người gầy yếu, tôi ra ấy đang mang thai.”

“Anh đuổi vợ mình đi khi ấy đang mang thai? Anh còn là người không đấy?”

Mặt Trình Nghiễn tái nhợt, tim như bị ai bóp nghẹt.

Anh đã mải lo cho Từ Lệ, đến mức quên mất — Thẩm Tri Hạ đang mang thai.

Cảm thấy có điều gì đó không đúng, Trình Nghiễn lập tức cho người điều tra toàn bộ mọi chuyện gần đây.

Cuối cùng, phát hiện ra — toàn bộ chuyện Từ Lệ bị “vu oan ngoại ” đều do ta tự bày ra, rồi đổ lên đầu Thẩm Tri Hạ.

Anh điều tra ra — Từ Lệ đã bỏ thuốc vào đồ ăn của Thẩm Tri Hạ, suýt nữa khiến sảy thai.

Anh còn phát hiện, Từ Lệ từng người đi bắt cóc Thẩm Tri Hạ.

Thậm chí… còn người đến .

Trình Nghiễn tức đến toàn thân run rẩy, lao đến bóp chặt cổ Từ Lệ.

“Sao dám người như hả?!”

“Con trong bụng Tri Hạ… là con của tôi!”

“Từ Lệ, thật đi! Cô còn những chuyện gì nữa?!”

7

Tôi Tô Hàng đưa đến Bệnh viện Y học cổ truyền tỉnh Yêu Đô.

Khoác áo blouse trắng, Tô Hàng đã thay bộ sơ mi hoa, trông vô cùng nghiêm túc và có khí chất.

Mọi việc đều do ấy lo liệu, tôi chỉ cần ngoan ngoãn kiểm tra và nhập viện.

Chi phí cũng do ấy chi trả, bảo là nhân viên bệnh viện nên có ưu đãi.

Tôi không thật sự tin, tôi biết, điều tôi thiếu nhất bây giờ là tiền.

Coi như là tôi mượn tạm của ấy.

Buổi tối, sau khi tan ca, còn mang cơm đến cho tôi, ngồi ăn cùng.

Thậm chí còn giúp tôi lấy nước, chuẩn bị đồ rửa mặt.

Một người lạ chỉ gặp một lần, mà sẵn sàng từng việc nhỏ cho tôi như .

Trong lòng tôi vô cùng .

Thì ra rời khỏi nơi quen thuộc, rời khỏi gia đình, không đồng nghĩa với việc sẽ luôn lạc lối.

Thế giới này… vẫn còn người tốt.

Tôi thật lòng biết ơn Tô Hàng.

Ngày thứ ba nằm viện, Trình Nghiễn xuất hiện.

Lúc đó tôi đang ăn cháo, ta đột nhiên xông vào, kéo tôi dậy khiến cả bát cháo đổ hết lên người tôi.

“Tri Hạ, cuối cùng em cũng quay về rồi! Đi, theo về nhà!”

Anh ta định cưỡng ép đưa tôi đi, thậm chí còn tự tay rút kim truyền dịch của tôi ra.

Máu trào ra ngay lập tức, đau thật đấy — cũng không đau bằng lòng tôi lúc này.

Tôi tức giận đẩy ta ra, hét lên:

“Anh còn mặt mũi quay lại gặp tôi à?”

“Nhờ phúc của và Từ Lệ đấy, mẹ con tôi suýt chút nữa không qua khỏi!”

Tôi vừa hét, vừa hoảng loạn gọi y tá bên ngoài.

“Trình Nghiễn! Anh thật sự muốn chết tôi và con sao?!”

Nhìn ta đứng đó, tôi chỉ thấy toàn thân lạnh buốt.

Nghĩ đến mọi tủi nhục, oan ức mình đã chịu đựng trên đường chạy trốn, tim tôi càng thêm quặn thắt.

Không chịu nổi nữa, tôi cầm hộp cơm sắt trên tủ đầu giường, ném mạnh vào người ta.

“Anh có biết tôi đang mang thai không?!”

“Anh có biết tôi đã đau đớn thế nào không?!”

“Anh có nhớ chúng ta đã ly hôn rồi không?!”

“Giờ muốn tôi quay lại? Dựa vào đâu?!”

Trình Nghiễn bị tôi đánh đến ngẩn người, không gì.

Một loạt y tá vì nghe liền ùa vào phòng, cùng lúc đó, Tô Hàng cũng xuất hiện.

Nhìn cảnh tượng bừa bộn trong phòng, ánh mắt dài và hẹp của ánh lên vẻ giận dữ.

“Đây là phòng bệnh. Người không phận sự, mời ra ngoài.”

Trình Nghiễn cau mày: “Tôi là chồng ấy.”

Tô Hàng quay lại tôi.

“Tôi không phải. Chúng tôi đã ly hôn.” Tôi đáp dứt khoát.

Tô Hàng khẽ gật đầu, lập tức với y tá:

“Gọi người của phòng bảo vệ lên.”

Chẳng mấy chốc, bảo vệ bệnh viện đã có mặt và kéo Trình Nghiễn ra ngoài.

Tô Hàng gọi người đến dọn dẹp lại phòng, sau đó còn ở lại bên tôi một lúc.

Tôi nghĩ, sau chuyện này rồi thì Trình Nghiễn chắc chắn sẽ từ bỏ.

Không ngờ, tối hôm đó… ta lại xuất hiện lần nữa.

Lần này, tôi không nổi giận.

Tôi chỉ bình tĩnh ta, :

“Trưởng đoàn Trình, chúng ta đã ly hôn rồi.”

Trình Nghiễn tôi, cắn chặt răng, một lúc sau mới mở miệng:

“Tri Hạ, đã biết hết mọi chuyện rồi. Anh sẽ không cưới Từ Lệ nữa.”

“Tri Hạ, biết em vẫn còn . Mình quay lại, cả nhà chúng ta đoàn tụ có không?”

Tôi bật lạnh:

“Trình Nghiễn, biết tôi đã bị người ta hãm hai lần trên đường chạy trốn không?”

“Anh… không biết…”

“Đúng, là không biết. Nhưng Từ Lệ dám là nhờ vào cái bóng của .”

“Trình Nghiễn, tất cả là do mà ra.”

“Cô ta vu khống tôi vu oan cho mình, tung tin tôi ngoại , rồi còn đầu độc tôi.”

“Sau đó lại người tôi.”

“Những chuyện đó, từng việc một… nghĩ tôi có thể coi như chưa từng xảy ra sao?”

Mặt Trình Nghiễn lộ rõ vẻ khó xử và xấu hổ.

“Tri Hạ, xin lỗi. Anh biết sai rồi.”

“Nhưng thật sự muốn thay đổi. Cho một cơ hội, không?”

“Muộn rồi.” – tôi lạnh lùng đáp.

Rồi tôi đuổi Trình Nghiễn ra khỏi phòng.

Tô Hàng bước vào, tôi mỉm .

Vài ngày sau, tôi xuất viện. Nhưng tôi lại không biết phải đi đâu.

Cuối cùng, Tô Hàng có một căn nhà trống gần bệnh viện, tôi có thể ở tạm một thời gian.

Anh bảo là cho , tôi phải trả tiền nhà.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...