Hôn Nhân Giả Và [...] – Chương 1

Người thanh mai trúc mã của chồng tôi hối hận, hủy hôn rồi bỏ trốn.

Cô ta bị bọn buôn người bắt đi, năm năm sau quay về, dắt theo một đứa con trai.

Trình Nghiễn cầu xin tôi ly hôn giả với ta.

“Chỉ là ly hôn giả thôi, để hộ khẩu cho con của Lệ Lệ. Mẹ góa con côi, nếu không giúp, họ không sống nổi đâu.”

Tôi khẽ chạm vào bụng mình, bình tĩnh ký tên vào đơn ly hôn.

Kiếp trước, tôi sống chết không đồng ý, ầm làng xóm, còn đến tận đơn vị của ta chuyện.

Từ Lệ không chịu nổi lời ra tiếng vào, ôm con nhảy sông tự vẫn.

Trình Nghiễn không trách tôi, vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, từ đó không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.

Nửa tháng sau, tôi bị người ta vu cho tội cấu kết với gián điệp, lại còn đang mang thai.

Đứa con trong bụng tôi bị người ta dùng gậy đánh cho đến chết, lúc đó ta mới ghé sát tai tôi, lạnh lùng :

“Đây là món nợ nợ Từ Lệ, phải trả.”

Tôi mới bàng hoàng nhận ra, thì ra ta luôn luôn hận tôi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày ta muốn ly hôn giả.

1

“Đứa bé đó là người thân duy nhất còn lại của Lệ Lệ, ấy đã chịu khổ suốt năm năm, phải giúp ấy.”

Tôi gương mặt đầy van nài của Trình Nghiễn, bình tĩnh, vì tôi biết mình đã sống lại.

Tôi cúi đầu bụng mình, nơi ấy đang nhô lên một chút — đứa con của tôi vẫn còn.

“Được.”

Tôi khẽ vuốt bụng, kìm nén nỗi xót xa, không chút do dự đồng ý.

Cầm bút, ký tên lên đơn ly hôn.

“Nhà này là của tôi. Phiền dọn ra càng sớm càng tốt.”

“Em!”

Trình Nghiễn không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng như , ánh mắt sửng sốt chỉ kéo dài vài giây, rồi nhanh chóng chuyển thành vui mừng.

Một niềm vui mà khi ở bên tôi, ta chưa từng có.

“Được, Tri Hạ, thay mặt Lệ Lệ và đứa bé cảm ơn em.”

“Em yên tâm, chờ khi xong thủ tục hộ khẩu cho con của Lệ Lệ, sẽ quay lại tái hôn với em.”

“Nhưng chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, không thể để người ngoài biết.”

Tôi và Trình Nghiễn là hôn nhân quân nhân, muốn ly hôn không hề dễ.

Anh ta , sẽ với người ngoài rằng do mình không thể sinh con, không muốn liên lụy tôi.

Tôi bật lạnh, chỉ đáp một chữ: “Được.”

Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi trắng xóa.

Tôi đang định bảo ta đưa tôi về, thì nghe ta :

“Lạc Lạc biết mình sắp hộ khẩu, đòi đi xem phim ăn mừng.”

“Đứa trẻ ấy chưa từng xem phim, đã mong chờ từ lâu rồi.”

“Hy vọng em hiểu, tự về nhé.”

Nói xong, không đợi tôi phản đối, ta lên xe jeep và phóng đi thẳng.

Tuyết rơi xuống cổ tôi, tan thành nước, chảy dọc xuống lưng, lạnh thấu tim gan — vẫn không lạnh bằng lòng tôi.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy mình, dấn bước trong gió tuyết, tự đi về.

Vừa vào đến làng, trưởng thôn đã bước ra đón với vẻ mặt tối sầm.

“Thẩm Tri Hạ, là vợ bộ đội, sao có thể lén lút vụng trộm bên ngoài?”

“Cô có biết người trong làng sau lưng gọi là đồ đàn bà lăng loàn không?”

“Nghe , còn qua lại với nhiều người đàn ông khác, tôi…”

Trưởng thôn càng , mặt càng đen.

“Làng ta không thể xảy ra chuyện tai tiếng như thế này. Thẩm Tri Hạ, hãy biết điều một chút, kẻo đại đội trưởng Trình thật sự ly hôn với đấy.”

Tôi sững sờ.

Trình Nghiễn rõ ràng đã với tôi rằng sẽ bảo với bên ngoài ta là người không thể có con.

Tại sao bây giờ lại biến thành tôi ngoại bên ngoài?

Tôi giận dữ định giải thích với trưởng thôn, bụng đột nhiên đau nhói.

Lo lắng cho đứa bé, tôi chỉ có thể với trưởng thôn rằng mình không khỏe, phải về nghỉ trước, hôm khác sẽ giải thích sau.

Kiếp này, tôi nhất định phải bảo vệ đứa con này.

Tôi đỡ bụng, trở về căn nhà chính.

Vừa định đẩy cửa phòng ngủ ra thì Trình Nghiễn bất ngờ mở cửa từ bên trong.

“Muộn thế mới về?”

2

Tôi sững người một lúc, rồi khi lại thì phát hiện — Trình Nghiễn mà đã đưa cả Từ Lệ và đứa con về rồi.

Từ Lệ nằm nghiêng trên giường, đang nhẹ nhàng vỗ lưng con như thể ru bé ngủ.

Khung cảnh ấy khiến tôi bỗng thấy mình giống như kẻ thứ ba hoại gia đình người khác.

Trong lòng đau như kim đâm, tôi vẫn cố chấp không để lộ chút cảm nào.

“Trình Nghiễn, chúng ta đã ly hôn rồi. Căn nhà này thuộc về tôi, vẫn còn nhớ chứ?”

Trên mặt Trình Nghiễn thoáng hiện vẻ khó tin, như thể không ngờ tôi lại tính toán rạch ròi như .

“Xin lỗi chị dâu, là em phiền chị rồi, em sẽ đứa nhỏ đi ngay.”

Từ Lệ không biết đã xuống giường từ khi nào, chạy lại, vẻ mặt đầy đáng thương.

Cô ta quay người định rời đi, lại bị Trình Nghiễn giữ lại.

Anh dúi một túi hành lý vào tay tôi, giọng không vui:

“Em biết rõ nhà Từ Lệ dột tứ phía, tuyết lớn thế này, mẹ con họ ở bên đó rất nguy hiểm.”

“Làm người thì đừng quá vô . Đừng rối nữa. Từ hôm nay, họ sẽ ở lại đây.”

Anh xoay người, bảo Từ Lệ quay về giường nằm nghỉ, rồi tự tay giúp ta sắp xếp đống đồ mang theo.

Những thứ đó đều còn mới tinh, chắc chắn là mới mua không lâu.

Từ Lệ với Trình Nghiễn:

“Anh Nghiễn, Lạc Lạc thấy mua cho em đôi giày da, cứ đòi có một đôi giống để mang cùng em.”

“Nó muốn gì thì mua cho nó cái đó.” Trình Nghiễn không hề do dự.

Tôi đứng đờ ra, túi hành lý cũ kỹ trong tay mình.

Mấy năm vợ chồng, ta chưa từng chủ mua cho tôi bất kỳ thứ gì.

Vậy mà bây giờ lại vì một người đàn bà khác, vì đứa con của ta, mà quan tâm chu đáo đến thế.

Trình Nghiễn lại bước đến trước mặt tôi:

“Lạc Lạc và Lệ Lệ hai người ở nhà phụ không đủ chỗ. Họ sẽ ở bên nhà chính. Em dọn sang nhà phụ nhé.”

Nói xong, thấy sắc mặt tôi không tốt, ta còn hạ giọng dỗ dành:

“Yên tâm, và Lệ Lệ chỉ tạm thời kết hôn thôi. Đợi ấy vượt qua giai đoạn này, có thể tự chăm con rồi, sẽ tái hôn với em.”

Hai kiếp người. Nghe lại lời hứa ấy lần nữa, tôi chỉ thấy mỉa mai.

Tôi không thêm một câu, xoay người rời đi.

Về đến nhà phụ, tôi miễn cưỡng thu dọn qua loa rồi nằm xuống giường.

Bụng vẫn âm ỉ đau, tôi không dám cử nhiều, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.

Không biết đã bao lâu, tôi nghe thấy có tiếng người mở cửa.

Mở mắt ra thì thấy một đứa bé đang bưng thứ gì đó bước vào.

Là Lạc Lạc — con trai của Từ Lệ.

Nó đến đây gì?

Tôi định ngồi dậy, thấy đầu óc choáng váng, đưa tay lên trán — nóng bỏng.

Chắc là do hôm qua dầm mưa tuyết về nhà, tôi bị cảm rồi.

Tôi cố gượng ngồi dậy, hỏi:

“Cháu đến đây gì?”

Đứa bé ôm bát, ánh mắt căm ghét tôi chằm chằm.

“Là đã cướp ba của cháu.”

“Cháu sẽ không để một người đàn bà xấu xa như sống yên đâu.”

“Cháu sẽ giành lại ba cháu.”

Tôi còn chưa hiểu rõ thằng bé đang gì thì nó bất ngờ ném cái bát xuống đất, rồi dùng tay đập mạnh lên những mảnh sứ vỡ nát.

Máu lập tức trào ra.

Nó gào khóc òa lên.

Tôi kinh hoàng và giận dữ, vội vàng chống người ngồi dậy, định kéo nó ra khỏi đống mảnh vỡ.

“Lạc Lạc, có chuyện gì ?”

Còn chưa kịp kéo nó ra, Trình Nghiễn đã xuất hiện ngay ở cửa.

Tôi còn chưa kịp mở lời thì thằng bé đã khóc càng to hơn.

“Ba ơi, ấy đẩy con…”

Từ Lệ cũng chạy vào từ phía sau, vừa thấy dáng vẻ của Lạc Lạc đã lập tức khóc đỏ cả mắt.

Cô ta chạy đến, ôm chặt Lạc Lạc vào lòng.

Rồi quay đầu lại, giọng có phần giận dữ mà chất vấn tôi:

“Chị dâu, em biết chị không thích mẹ con em. Nhưng… dù có thế nào, cũng không thể ra tay với một đứa trẻ !”

Lạc Lạc ôm chặt lấy Từ Lệ, vừa khóc vừa :

“Con… con sợ ấy đuổi mẹ con ra khỏi nhà, nên… nên con vào bếp nấu một bát nước đường đỏ mang cho ấy uống.”

“Nhưng… ấy lại mắng con là đồ hoang, mắng con cướp bố, còn đẩy con ngã.”

Tên nhóc thối này, nó dám bậy như thế sao?!

Toàn thân tôi run lên vì giận, vừa định mở miệng phản bác.

Ngay giây sau đó, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt tôi.

Cả người tôi bị đánh văng xuống giường, tai phải ù đi, trước mắt tối sầm, hoa mắt chóng mặt.

Tôi nghe thấy giọng Trình Nghiễn đầy phẫn nộ:

“Sao em có thể độc ác như ? Đến cả trẻ con mà cũng nỡ xuống tay nặng như thế!”

Chương 2 tiếp ở đây nhé:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...