7
Mọi người bên dưới bắt đầu xôn xao.
“Hóa ra là , là mẹ chồng cay nghiệt ghen ăn tức ở, thấy con dâu sống tốt thì kiếm chuyện.”
“Cả nhà đeo bám, đúng là dai như đỉa, tội con bé.”
“Cướp rồi lại đổ vấy, giỏi diễn thật.”
Cao Thục Phân nghe thấy tiếng bàn tán thì nổi đóa, quay sang quát Phi Phi:
“Câm miệng! Đồ con nít thì biết gì!”
Cha mẹ của Lâm Như Kiệt lúc này mới bước lên sân khấu. Hai người đứng chắn trước mặt tôi, không một lời, sắc mặt nghiêm nghị.
Cao Thục Phân và Hạo Mỹ cứ tưởng họ không ưa tôi, liền vội vàng nịnh nọt:
“Ông bà là cha mẹ của giám đốc Lâm đúng không? Bọn trẻ không hiểu chuyện, mong ông bà uốn nắn lại.”
Mẹ của Lâm Như Kiệt lạnh mặt, nghiêm túc :
“Đan Hà là tốt. Cả nhà tôi đều quý con bé.”
“Đây là dâu mà con trai tôi phải vất vả lắm mới theo đuổi .Các người muốn cướp à? Đừng mơ!”
Khách mời chợt vỡ lẽ, bừng tỉnh:
“À thì ra nhà họ Lâm biết hết mọi chuyện rồi. Này mà gọi là ‘múa rìu qua mắt thợ’ đấy!”
“Mẹ giám đốc Lâm còn khen, thế thì khỏi bàn. Ai chẳng biết bà ấy nổi tiếng người chuẩn?”
“Chắc là hối hận, muốn đến đám cưới cướp dâu ấy mà. Thật không biết xấu hổ!”
Hạo Kiến vẫn chưa chịu từ bỏ, gào lên:
“Mấy lời ta mà tin à? Nói vài câu là bị lừa rồi?”
Sự tin tưởng của nhà họ Lâm khiến tôi nguôi giận phần nào. Thấy Hạo Kiến vẫn đang diễn vai nạn nhân, tôi khẩy:
“Anh tôi lăng nhăng khi còn trong hôn nhân? Vậy thử tên người đó ra đi, tôi sẵn sàng đối chất!”
“Nếu không , tôi lại tên người qua lại’ cho mọi người nghe nhé?”
Hạo Kiến cứng họng, không nổi, vẫn già mồm:
“Cô có bằng chứng không?”
Từ hàng ghế khách mời, em họ tôi đứng dậy.
“Hạo Kiến, chuyện với góa phụ Lý, cả làng đều biết. Còn gì mà cãi?”
Các họ hàng từ làng cũng nhao nhao góp lời:
“Đúng đó! Hôm bắt quả tang, tôi thấy rõ ràng hai người trốn trong phòng, quần áo xốc xếch.”
“Hồi đó Đan Hà còn đang may đồ cho , mà…”
“Ai mà không biết tính con bé hiền lành, dù bị mẹ chồng ức hiếp cũng chẳng gì. Đến khi phát hiện ăn vụng bên ngoài, nó cũng không ầm lên, chỉ xin ly hôn thôi.”
Hạo Kiến đỏ bừng cả mặt, mất hết lý trí, định lao lên kéo tôi lại.
Hạo Mỹ bất ngờ lao vào lòng Lâm Như Kiệt, ôm chặt không buông. “Anh còn không chê Tô Đan Hà, em trẻ hơn ta lại chưa từng kết hôn, lấy em còn tốt hơn!” Câu khiến cha mẹ nhà họ Lâm há hốc mồm, không ngờ trên đời lại có người vô liêm sỉ đến thế. Lâm Như Kiệt nổi da gà, lập tức đẩy Hạo Mỹ ra, rồi kéo tôi ôm chặt vào lòng. “Cảnh sát!”
8
Gia đình Hạo Kiến bị bảo vệ và cảnh sát cùng lúc áp giải khỏi sân khấu. “Chúng tôi có phạm pháp gì đâu, sao lại bắt chúng tôi!” Cao Thục Phân xưa nay ngang ngược, giờ cũng bắt đầu hoảng. Một cảnh sát mặt vuông nghiêm nghị còng tay Hạo Kiến đang giãy giụa, lạnh giọng : “Xông vào đám cưới, rối trật tự, còn không biết lỗi à?”
Ngay từ lúc họ vừa bước lên sân khấu, tôi đã lén nhờ phù dâu gọi báo công an. Bây giờ tôi không còn là con dâu yếu đuối cam chịu như trước nữa.
Hạo Kiến nước mắt nước mũi giàn giụa: “Đan Hà, sai rồi, hối hận lắm, thề không bao giờ tái phạm. Xin em quay về với … Anh không thể sống thiếu em …”
Hắn không sai, đúng là không thể sống thiếu tôi. Nghe sau khi tôi bỏ đi, góa phụ Lý vì thấy xấu hổ nên nhanh chóng tái giá. Hạo Kiến chẳng còn ai giặt giũ nấu nướng, chăm lo nhà cửa cho mình. Hắn buộc phải tự đi đồng, không có thời gian chải chuốt, càng ngày càng nhếch nhác.
Sau vụ scandal, con tốt trong làng không ai chịu lấy hắn, còn người hắn có thể lấy thì hoặc xấu xí, hoặc có khuyết tật.
Tôi không thêm lời nào—từ giờ phút này, người này với tôi không còn liên quan.
Hồi mới ly hôn, hắn còn chưa kịp đóng cửa đã đuổi tôi đi. Mẹ kế không cho tôi về nhà, tôi đành ôm Phi Phi chạy thẳng lên thành phố trong đêm. Không có hộ khẩu thành phố, tôi chẳng tìm nổi việc ổn định.
Chỉ có nhà máy Bảo Phong thấy tay nghề tôi tốt, mới nhận tôi công nhân tạm thời. Chưa đến một tháng, tôi đã nắm rõ toàn bộ quy trình việc trong xưởng.
Nhưng Phi Phi không có hộ khẩu nên không đi học. Đồng nghiệp khuyên tôi đến nhờ giám đốc nhà máy giúp đỡ xin cho bé vào lớp ghép tại tiểu học của xưởng.
“Đừng thấy giám đốc Lâm trẻ mà tưởng dễ xin. Anh ấy công tư phân minh lắm. Cô không phải nhân viên chính thức, chắc chắn sẽ bị từ chối, có khi còn bị mắng cho một trận.” Chị Trần Quyên từng với tôi đầy lo ngại.
Tôi cũng nghĩ , đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối. Không ngờ vừa nghe xong, ấy liền gật đầu.
“Tôi để ý thấy rồi. Mỗi ngày đều đến xưởng sớm nhất, về muộn nhất.” Nghe tôi đã ly hôn, một mình nuôi con, ánh mắt không có chút thương hay khinh thường, chỉ toàn là tôn trọng.
Chưa đến nửa năm, tôi công nhận là nhân viên ưu tú và đặc cách lên chính thức.
Tôi và giám đốc Lâm thường xuyên cờ gặp nhau, ngày càng hiểu nhau nhiều hơn.
Bạn thấy sao?