Kết hôn với Hạo Kiến bảy năm, ban ngày tôi ra đồng việc, ban đêm giặt giũ nấu ăn.
Sự khó chịu của mẹ chồng, sự chua ngoa của em chồng, tôi đều bỏ ngoài tai. Dù sao thì dâu nhà nào mà chẳng thế?
Kết quả, thứ tôi nhận lại là sự phản bội của Hạo Kiến.
Tôi trở thành người phụ nữ đầu tiên trong làng chủ ly hôn. Tôi không muốn sống như nữa.
Dẫn theo con sáu tuổi lên thành phố hai năm, lần này tôi trở về làng dự tiệc cưới của em họ.
Tặng cho em một sợi dây chuyền vàng, mà bị mẹ chồng em ấy châm chọc là mang hàng giả đến màu.
Mọi người nhạo tôi là “đồ cũ”, chẳng ai thèm lấy, còn họ hàng thì định gả tôi cho một ông góa gần năm mươi tuổi, nghề mổ heo.
Tôi giật đứt sợi dây chuyền, để lộ chiếc vòng vàng to bằng ngón tay út trên cổ tay:
“Xin lỗi, tôi kết hôn rồi. Chồng tôi là giám đốc nhà máy.”
1
Tôi về làng dự đám cưới của em họ, tặng ấy sợi dây chuyền vàng.
Vậy mà mẹ chồng em ấy lại mỉa mai tôi mang đồ giả đến để lấy le.
“Đều là người nhà cả, cần gì phải bộ tịch. Ai chẳng biết bị nhà họ Hạo đuổi ra ngoài, gì có người đàn ông nào chịu bỏ tiền mua vàng cho đồ cũ?”
“Loại đàn bà đã qua tay người khác, đừng để nó tiếp với Phương Phương, lỡ nó dạy hư con dâu tôi!”
Mẹ chồng của em họ tên là Hà Mồm Lớn, nổi tiếng trong làng vì cái miệng độc địa, chuyện không để ai yên.
Dù nhà bà ta có điều kiện, tìm dâu vẫn khó khăn.
Cậu tôi thấy họ dẫn lễ cưới bằng hai con bò nên mới đồng ý gả em họ cho họ.
Tôi vừa định lên tiếng phản bác thì bác đã nhanh hơn, cắt ngang lời Hà Mồm Lớn.
“Tôi đã để mắt cho Đan Hà từ lâu rồi, bên nhà trai rất hài lòng.”
Nghe , họ hàng hóng chuyện lập tức nhao nhao hỏi dồn.
Bác vừa nhấm nháp hạt dưa vừa đắc ý : “Ông Lý mổ heo ở đầu làng, vừa nghe Đan Hà ly hôn là đến tìm tôi nhờ mối. Nếu con bé đồng ý, ngày nào cũng có thịt ăn!”
“Chuyện này ba mẹ nó cũng đồng ý rồi, chắc chưa kịp báo tin vui cho nó. Khi nào cưới nhớ đừng quên mời chúng tôi nhé!”
Ông Lý mổ heo năm nay gần năm mươi tuổi, người thì béo ục ịch, tính khí thì cục cằn.
Hàng xóm thường nghe tiếng ông ta đánh vợ mắng con.
Vợ ông ta mới mất năm ngoái, năm nay đã lo đi cưới vợ mới. Đúng là không có chút nghĩa.
Sắc mặt tôi lạnh hẳn.
Bảo sao bác lại giúp tôi, thì ra đã âm thầm “bán” tôi đi rồi.
Thấy tôi không vui, bác bắt đầu đanh giọng:
“Đan Hà, cháu đừng có mà kén cá chọn canh. Gái một đời chồng không dễ gì kiếm chồng mới. Nhà ông Lý chịu cưới cháu là cháu may lắm rồi. Đừng có mà so với Phương Phương.”
Câu cuối khiến Hà Mồm Lớn vui ra mặt, mọi người xung quanh lên, ánh mắt đầy châm chọc.
Hạo Kiến ngồi bàn bên uống rượu, thật ra vẫn lắng nghe rõ mồn một chuyện bên này.
Nghe bác tôi thế, hắn lập tức lên , bộ với người cùng bàn:
“Dù có đẹp như tiên đi nữa, đã là đồ cũ thì cũng chỉ xứng với ông mổ heo thôi.”
Mấy người đàn ông trong làng thi nhau hùa theo. Toàn là lời lẽ bẩn thỉu, không thể nghe nổi.
Tôi đợi bọn họ xong, mới chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn bác đã lo cho cháu. Tiếc là cháu sắp kết hôn rồi. Đám cưới vào rằm tháng sau, lần này cháu về là để phát thiệp mời.”
Cả sân đình im phăng phắc.
Một trận chát chúa vang lên khắp nơi.
“Haha, Tô Đan Hà, đúng là biết bốc phét thật đấy!”
“Đã tặng đồ giả rồi lại còn bày đặt phát thiệp. Bộ định mời chúng tôi ăn ở nhà hàng chắc?”
“Đồ tôi từng xài rồi mà vẫn có người rước à? Thật biết cách màu.”
Mọi người lại về phía Hạo Kiến, hắn vừa đập bàn vừa ngặt nghẽo.
Ở quê giờ cưới xin chỉ bày vài bàn ngoài sân đình, nhà nào khá mới đủ tiền đãi khách ăn cơm.
Nhà bình thường thì chỉ có dưa, trái cây, trà nước cho có lệ.
Tôi nhếch môi nhẹ: “Anh hiểu nhầm rồi, tôi không định mời .”
“Bố cháu rể là người ở đâu? Làm nghề gì ?” – Bác vội vã hỏi.
Tôi nâng ly nước lên, thong thả uống một ngụm, rồi đáp:”Anh ấy ở thị trấn, hiện tại là giám đốc nhà máy dệt.”
“Nếu chồng là giám đốc, thì con trai tôi là trưởng huyện. Nói dối cũng không biết soạn lời!”
Mẹ của Hạo Kiến – Chu Thục Phân – hùa theo con trai, lớn tiếng nhạo tôi.
Những người họ hàng khác cũng không tin, thậm chí có người còn nhỏ giọng khuyên tôi:
“Tiểu Hà à, khoác không phải là chuyện tốt đâu. Dù cháu thật sự có người cưới thì cũng nên rõ là ai, kẻo bị lừa thì sao?”
Tôi chỉ thật thôi, phản ứng của họ đúng là quá lớn.
Người nhà? Mẹ ruột tôi mất từ mười năm trước, chẳng bao lâu thì bố tôi lấy vợ kế.
Người ta vẫn , có mẹ kế là có luôn cả bố kế.
Hôm nay là đám cưới của em họ bên mẹ ruột, mẹ kế không cho bố tôi đến dự, đã kéo ông ấy về nhà bà ngoại từ sớm.
Nên chuyện tôi sẽ kết hôn vào tháng sau, tôi không với ai cả, chỉ lặng lẽ lấy sổ hộ khẩu, định đăng ký kết hôn luôn vào ngày cưới.
“Tô Đan Hà, đúng là dám ra ngoài ve vãn đàn ông lạ. Biết điều thì cút về ngay, đừng có không biết xấu hổ!”
Hơi rượu lẫn mùi đồ ăn dầu mỡ phả thẳng vào mặt tôi.
Nghe thấy tôi thật sự có người mới, Hạo Kiến cuối cùng cũng không ngồi yên , từ bàn bên say xỉn đi sang, đứng trước mặt tôi loạn.
Tôi ghét bỏ né sang một bên: “Hạo Kiến, chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi quen ai là việc của tôi, liên quan quái gì đến ?”
Mặt Hạo Kiến đỏ bừng vì tức giận, bất chấp tôi phản kháng, hắn vòng tay ôm chặt lấy vai tôi.
“Ông đây chỉ ra ngoài chơi bời tí thôi, không ngờ lại nhỏ nhen như thế. Ghen à? Yên tâm đi, ông vẫn thích nhất, về nhà sinh cho ông một đứa con trai nữa! Ha ha ha…”
Tôi nghiến răng, cố gắng nhịn để không chửi thẳng vào mặt hắn.
Chu Thục Phân – mẹ Hạo Kiến – đứng bên cạnh khẩy, họ hàng xung quanh thì vội vã chạy lại can ngăn.
“Á! Đau chết ông rồi!”
Tôi mang giày cao gót đế vuông, dẫm thẳng lên ngón chân trần lòi ra từ đôi dép rơm của Hạo Kiến.
Hắn đau quá phải buông tôi ra, mặt mày nhăn nhó méo xệch.
Tôi nhân cơ hội thêm mấy phát vào bụng hắn. Vừa mới ăn no nên hắn bị đánh liền muốn nôn tại chỗ.
Hà Mồm Lớn vội vã gọi người đến kéo hắn đi.
Chu Thục Phân lo lắng chạy theo, trước khi đi còn hung hăng lườm tôi mấy cái.
Chưa đầy mười phút sau, tôi vừa đặt đũa xuống thì thấy Chu Thục Phân quay lại, người nồng nặc mùi nôn.
Bà ta vừa ngồi xuống đã liếc thấy chiếc vòng vàng lấp lánh trên tay tôi, liền thô lỗ nắm tay tôi giơ lên trước mặt:
“Đồ giả thì tự đeo thôi, còn lấy ra tặng người khác, đúng là mặt dày!”
“Mọi người đi, loại đàn bà hám hư vinh như thế, nhà họ Hạo chúng tôi mới không thèm! Là con trai tôi đá nó đấy!”
Chu Thục Phân luôn canh cánh chuyện tôi đòi ly hôn. Trong mắt bà ta, tôi chẳng có tư cách rời khỏi con trai bà. Vừa rồi tôi lại còn khiến Hạo Kiến bẽ mặt trước đám đông.
Bàn tay sần sùi, móng tay đen sì của bà ta cào xước cả cổ tay tôi, còn cố cào thêm vài vết lên mặt tôi như để trả thù.
Tôi không khỏe bằng bà ta, giãy dụa mãi mới thoát ra .
“Chu Thục Phân, tôi không còn là con dâu xui xẻo nhà bà nữa. Làm ơn tôn trọng tôi chút!”
Tôi bà ta đầy chán ghét.
“Cánh cứng rồi, đã từng là đàn bà của con trai tôi thì cả đời vẫn là thế.”
Chu Thục Phân xong câu đó, mấy người xung quanh hề hề một cách khó nghe.
Hà Mồm Lớn thấy chiếc vòng vàng trên tay tôi to bản, cộng với lời Chu Thục Phân, càng chắc chắn rằng vàng tôi đem tặng là hàng giả.
Bà ta tức giận ném cái hộp quà tôi tặng xuống đất.
“Coi tôi là ăn mày chắc?”
Tất cả mọi người đều thấy hành đó, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
“Sao lại tặng đồ giả chứ, như là rủi cả hai vợ chồng nhà người ta!”
“Loại đàn bà hay thay lòng đổi dạ thì có gì tốt đâu, tsk tsk…”
Tôi không muốn tiếp tục đôi co với họ, cúi xuống nhặt cái hộp nhỏ mà Hà Mồm Lớn ném xuống đất.
Tôi lấy sợi dây chuyền vàng bên trong ra, trước mặt mọi người, dùng sức hai tay…
“Rắc!” – sợi dây chuyền lập tức đứt đôi.
“Đã thì tôi xin lấy lại. Đỡ phải bộ mặt khó ưa của bà.”
Mọi người đều thấy rõ, chỗ đứt của sợi dây chuyền không hề có vết đen nào.
Chương 2 ở đây:
Bạn thấy sao?