Hôn Nhân Được Mất – Chương 5

Tôi thậm chí ném cả lọ thuốc trong túi xách của ấy ra trước mặt.

“Thuốc này là gì?”

Tôi tra trên mạng — là thuốc ngủ.

Lần này tôi không nhịn nữa, tôi và Tô Duệ cãi nhau to — thật sự là không thể nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa.

Tôi đã chạm đến giới hạn cuối cùng.

Cô ấy cuối cùng ném lại một câu đầy cay nghiệt:

“Đói một bữa thì sao? Anh quý con thế thì tự đi mà nuôi nó, chúng ta hết rồi.

Anh tưởng có ai thèm cái gã đàn ông ly hôn, còn vướng đứa con nhỏ như chắc?”

Lúc đó tôi mới thật sự hiểu ra.

Chỉ có Diệp Hàm Chương là người thật lòng và lương thiện.

Ngay cả khi tôi ngoại trong hôn nhân, ấy cũng chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào để trả thù tôi.

Giờ mất ấy rồi — tôi chẳng chăm nổi con, nhà thì như bãi chiến trường.

Tôi bận đến mức chẳng còn thời gian dọn dẹp, căn nhà bây giờ bừa bộn đến nỗi không còn chỗ đặt chân.

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi — trước đây chỉ có một mình ấy ở nhà, sao có thể hết từng ấy việc?

Tô Duệ lại đến tìm tôi.

Nhưng giờ thì tôi đã rõ rồi:

Cô ta không hề tôi — ta chỉ quan tâm đến tiền của tôi mà thôi.

Nhưng mà... tiền của tôi, cho cùng phần lớn cũng là do Diệp Hàm Chương đem lại.

Ngay cả số tiền tôi từng tiêu xài phung phí để chiều chuộng Tô Duệ, cũng là tiền từ sự tiết kiệm, vun vén của Diệp Hàm Chương.

Giờ nghĩ lại, Tô Duệ từng nhiều lần miệng thì từ chối quà, lần nào cũng cầm hết, chẳng sót một món nào.

Tôi đột nhiên thấy đau quặn ở dạ dày.

Hóa ra, mỗi lần tôi đau dạ dày, đều là Diệp Hàm Chương đưa tôi đi khám, mua thuốc bắc về sắc, đút tôi uống từng ngụm.

Vậy mà… tôi lại từng nỡ lòng phụ ấy.

Bây giờ… chẳng còn ai đứng bên cạnh nữa.

Mỗi lần ấy nhắc nhở tôi không uống rượu, không ăn đồ cay nóng — giọng đó lại như vang lên bên tai tôi.

Trước đây, tôi còn thấy phiền, cảm thấy ấy quản tôi quá nhiều, thậm chí là khó chịu.

Nhưng giờ đây, khi dạ dày đau đến mức không chịu nổi, tôi mới nhận ra:

Tô Duệ chưa bao giờ ngăn cản tôi gì cả.

Tôi từng nghĩ đó là sự dịu dàng, là thấu hiểu — hóa ra chỉ là vì ta chẳng quan tâm.

Và sự ngu xuẩn… là của chính tôi.

Tôi ôm con đến bệnh viện lấy thuốc.

Ra khỏi viện, tôi không nhịn nữa, bèn gọi cho Diệp Hàm Chương.

Đầu dây bên kia hơi ồn ào.

Tôi :

"Oa Oa cứ nhõng nhẽo mãi, dỗ kiểu gì cũng không . Nó nhớ em."

Cô ấy dường như bất lực thở dài, rồi gửi cho tôi một địa chỉ.

Tôi ôm con tới ngay.

Thì ra đang ở một hội chợ triển lãm, đứng đó giới thiệu sản phẩm của công ty mình.

Tôi vẫn luôn biết rất giỏi.

Chỉ là, mẹ đã khiến từ bỏ quá nhiều điều.

Hôm nay mặc bộ vest gọn gàng, dáng người thon gọn, ánh mắt sáng rực.

Khi đứng đó tự tin thuyết trình, tôi bỗng thấy xa lạ đến lạ lùng — một người toả sáng đến mức tôi không dám tiến lại gần.

Hóa ra… rời khỏi tôi, ấy thật sự sống tốt hơn.

11

Tôi từng ấy ngay từ cái đầu tiên.

Ngày đó, ấy rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu rọi cả tuổi trẻ của tôi.

Mà bây giờ… lại là tôi, tự tay dập tắt ánh sáng đó.

Lúc này, khi thấy ấy, trong lòng tôi không khỏi xao .

Oa Oa vừa thấy mẹ liền vươn tay ra một cách tự nhiên.

Diệp Hàm Chương quay đầu về phía tôi, mỉm Oa Oa, khiến tôi thoáng có cảm giác… nụ ấy là dành cho tôi.

Cô trang điểm rất chỉn chu, khuôn mặt rạng rỡ và cuốn hút.

Không hề né tránh, bước thẳng tới, ôm lấy Oa Oa vào lòng.

Có mẹ bên cạnh, Oa Oa vui vẻ hẳn lên, toe toét, tay chân múa may liên tục.

Tôi thấy — Diệp Hàm Chương cũng vui mừng thật sự khi gặp lại con.

Bên cạnh, có đồng nghiệp hỏi ấy:

“Chồng và con sao? Đáng quá.”

Tôi bất giác có chút mong đợi,

ấy rất thẳng thắn: “Con trai tôi và chồng cũ. Bé nhớ mẹ nên ấy đưa đến gặp tôi.”

Chỉ một câu “chồng cũ” tôi đứng đó cứng đờ, tiến không , lùi cũng chẳng xong.

Cô ấy chơi với con một lúc lâu rồi lại trao Oa Oa về tay tôi.

Tôi lấy hết can đảm, nhỏ: “Cuối tuần rồi, đợi em xong việc, mời em ăn cơm nhé?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối rất nhanh:

“Lát nữa tôi còn có lớp học piano.”

Tôi chưa kịp thêm câu nào, thì người đàn kia đã đến tìm .

Cô quay sang với tôi, bình thản:

“Bé con không có gì đâu, tôi đến rồi, tôi đi trước nhé.”

Rồi rời đi.

Dứt khoát.

Lịch thiệp.

Và…

không còn một chút gì lưu luyến.

Cô ấy tiện tay tháo búi tóc, mái tóc dài suôn mượt xõa xuống vai, khác xa hoàn toàn với hình ảnh tóc rối, không chải chuốt khi còn ở nhà chăm con.

Tôi không cam lòng, liền đuổi theo hỏi thẳng:

“Em và ta đang quen nhau à?”

Người đàn ông bên cạnh lập tức lên tiếng,

“Anh là chồng cũ của ấy đúng không?”

Tôi nghe thấy hai chữ “chồng cũ” mà lòng chấn , không buồn đáp lại.

Anh ta tôi, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, mỉa mai :

“Người vợ tốt thế này mà còn không biết giữ…”

ta chưa hết câu, tôi hiểu rất rõ ý ta — ta đang nhạo tôi, vì đã tự tay đẩy người phụ nữ tốt như thế vào tay ta.

Thậm chí tôi cảm thấy, trong ánh mắt đó… là lời cảm ơn.

Tôi tức đến mức tay cũng run lên, vẫn phải ôm con trong lòng, gắng giữ bình tĩnh.

Tôi liền tìm cớ, dùng chiêu:

“Diệp Hàm Chương, Oa Oa nhớ mẹ lắm, em có thể… ở lại với con tối nay không?”

Cô ấy tôi, ánh mắt lạnh nhạt xen chút mỉa mai:

“Ở lại với con để rảnh rang đi chăm của mình à?”

Tôi cuống quýt phủ nhận, vội vàng rõ:

“Anh với ấy chia tay rồi.”

Diệp Hàm Chương chẳng hề dao , gương mặt không một chút biểu cảm:

“Đó là chuyện của các người.

Tôi đi trước đây, chăm con cho tốt.”

Rồi ấy quay lưng rời đi, không lưu luyến, không chờ đợi.

Chỉ để lại tôi đứng đó, ôm con trong tay, mà ngực nghẹn lại đến không thở nổi.

Cô ấy xong định quay đi, rồi lại dừng một chút, chỉ vào ngực áo tôi, thản nhiên :

“Còn nữa, nút áo sơ mi của cài sai cả hàng rồi.”

Tôi từng là người cực kỳ trọng ngoại hình, luôn gọn gàng chỉnh chu.

Cũng vì mà tôi từng chê bai Diệp Hàm Chương lôi thôi khi chăm con.

Giờ xuống — cúc áo thật sự lệch hàng, mà bao lâu nay tôi không hề nhận ra.

Tôi cúi đầu mình thật lâu… đột nhiên cảm thấy mình đã hoàn toàn thua cuộc.

12

Phiên ngoại — Mẹ của Lý Thừa Giản

Tôi năn nỉ mãi mới gặp lại con dâu cũ.

Khi Diệp Hàm Chương bước vào, tôi suýt không nhận ra ấy nữa — một người phụ nữ rạng rỡ, mạnh mẽ, không còn chút gì dáng vẻ mệt mỏi xưa kia.

Tôi đang ôm Oa Oa trong tay, vừa thấy mẹ, thằng bé đã hớn hở gọi ngay:

“Mẹ!”

Đồ nhóc vô tâm.

Ngày nào tôi cũng dạy nó gọi “bố”, mà từ đầu tiên nó học lại là “mẹ”.

Khi Diệp Hàm Chương ôm con vào lòng, tôi rõ mục đích mình đến:

“Trẻ con không thể sống thiếu mẹ .”

Cô ấy tôi, mỉm đáp lại:

“Mẹ nó vẫn chưa chết đâu.”

Giọng rất nhẹ, từng chữ sắc như dao, cắt thẳng vào mặt tôi.

Tôi không gì nữa.

Lúc này, tôi cố gắng nài nỉ ấy:

“Cháu biết mà, dì không có ý gì khác. Dì chỉ muốn hỏi... có thể cân nhắc tái hôn với Thừa Giản không?”

Diệp Hàm Chương không lập tức từ chối, câu trả lời lại khiến tôi tức giận:

“Nếu muốn tái hôn, thì tiền bạc và nhà cửa phải chuyển toàn bộ sang tên tôi.”

Tôi trừng mắt:

“Cưới nhau rồi thì tiền cũng là của vợ chồng mà, có gì đâu phải phân chia rõ thế?”

Cô ấy dường như thấu suy nghĩ của tôi, nhàn nhạt đáp:

“Ý tôi là tất cả tài sản phải tính thành tiền mặt và đứng tên tôi, là tài sản riêng trước hôn nhân.”

Tôi không nhịn nữa:

“Con trai tôi đâu còn ở với con hồ ly tinh kia nữa!

Nó chỉ là nhất thời hồ đồ, mới đi nhầm đường.

Nó cũng đã với tôi rồi, giữa hai người chưa từng thật sự gắn bó.”

Cô ấy tôi, ánh mắt bình thản câu lại như tát vào mặt tôi:

“Vậy nếu bác trai cũng từng thế với dì, dì có thể tha thứ vô điều kiện cho ông ấy không?”

Tôi lặng người, không biết đáp lại ra sao.

“Thừa Giản biết lỗi rồi, nó đã cắt đứt với người kia từ lâu.

Giờ nó cũng đang một mình vất vả chăm con, dì nghĩ… thương nó một chút cũng mà.”

Diệp Hàm Chương lạnh:

“Vậy ai thương tôi?”

Cô ấy lúc này khiến tôi hiểu rõ — không còn dễ dỗ nữa rồi.

“Trước khi sinh con, dì rất hay, sinh mấy đứa cũng , dì sẽ giúp chăm.

Nhưng sau khi sinh thì sao?

Một lần cũng không thấy bóng dáng, nào thì đau chỗ này, mệt chỗ kia.”

Cô ấy bắt đầu từng chút từng chút lột trần:

“Thôi thì chuyện đó tôi bỏ qua.

Nhưng suốt thời gian tôi một mình việc nhà, nuôi con, trong mắt mấy người, tôi chỉ là kẻ không kiếm tiền, sống bám vào con trai mấy người.

Vậy mà giờ, nó chỉ chăm con có vài hôm, đã thành ‘vất vả, tội nghiệp’ rồi à?”

Tôi... không thể phản bác .

Vì con dâu cũ đúng — từng chữ, từng câu đều đúng.

Đều là phụ nữ, tôi cũng không phải không hiểu cho con dâu cũ.

Nhưng… Lý Thừa Giản là con trai tôi, tôi biết sao?

Tôi là mẹ nó, chẳng lẽ không đứng về phía con mình sao?

Tôi khẽ thở dài, cố gắng nhẹ giọng:

“Con dâu à, con trai dì thực sự đã thay đổi rồi.”

Diệp Hàm Chương mỉm , bình thản:

“Tôi đã sống những ngày rất tốt rồi, sao có thể quay lại địa ngục cũ ?”

Câu khiến tôi cuống lên:

“Coi như dì xin cháu, hãy cứu lấy con trai dì.

Nó… hình như đã chăm con đến mức gặp vấn đề rồi.”

Bây giờ Lý Thừa Giản cả ngày chỉ ở nhà trông con, không ra ngoài, không giao tiếp, không gặp ai cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...