Hôn Nhân Được Mất – Chương 4

Xét cho cùng, tôi thấy mình cũng chẳng có lỗi gì với Diệp Hàm Chương.

Cảm của tôi với Tô Duệ, phần nhiều giống như kiểu người hâm mộ si mê thần tượng mà thôi.

Phải thật, ngày trước tôi thích Diệp Hàm Chương cũng vì nhan sắc của ấy.

Theo đuổi suốt một thời gian dài, rồi mới phát hiện — ấy là một hiền lành, tử tế.

Nhưng mà... nếu không vì ấy sinh con xong thay đổi vóc dáng, bỏ bê ngoại hình,

thì có lẽ tôi đã không si mê người khác.

Giờ thì... đến giờ đồ ăn dặm cho con rồi.

Tôi danh sách ghi mà Diệp Hàm Chương gửi, cảm thấy choáng váng.

Đồ ăn của trẻ con sao mà phiền phức chứ — dầu thì nào là dầu óc chó, dầu hạt lanh, rồi còn cả dầu bơ.

Ăn một bữa thôi mà còn phải cho thêm cái này cái kia, nào là bột này bột kia, rồi phối hợp rau củ, thịt cá các kiểu.

Hôm nay vừa cãi nhau, tôi đang bực trong người, liền bốc đồng nhắn cho ấy một tin:

【Hôm nay em qua đồ ăn dặm đi. Không đến thì để thằng bé nhịn đói luôn.】

Tôi ném điện thoại qua một bên, lòng đắc ý cực kỳ.

Tôi nghĩ: Sau này cứ dùng chiêu này trị ta là xong.

Kết quả là — Diệp Hàm Chương lập tức hớt hải chạy đến.

Tôi vừa định mở miệng:

“Cái thực đơn hôm nay em xem mãi mà không…”

Chưa kịp hết câu, ấy đã tát thẳng một cái vào mặt tôi.

Tôi tức điên, định phản kháng thì bị ấy ấn xuống đánh túi bụi.

Lần đầu tiên tôi biết — Diệp Hàm Chương mạnh đến mức này, đến tôi là đàn ông cũng không đỡ nổi.

Tôi ôm đầu cầu xin:

“Đừng đánh nữa… đừng để con thức giấc.”

Cô ấy cuối cùng cũng dừng tay, nghiến răng:

“Anh là người chết à? Chính muốn ly hôn để theo đuổi , thì ít nhất cũng nuôi con cho đàng hoàng đi!

Sao? Mấy món ăn dặm mà cũng không nổi? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi đấy.

Về sau còn nhiều thứ phức tạp hơn!

Đợi chúng ta chính thức hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi sẽ không gửi thực đơn cho nữa.

Anh không phải vẫn luôn vênh váo giỏi giang lắm sao? Chuyện nhỏ thế mà cũng không xong?

Tôi mới nghỉ ngơi mấy ngày, đã gọi tôi tới như cơm bữa?”

Diệp Hàm Chương dịu dàng trước kia bây giờ hóa thành một bà chằng thật sự.

Tôi bị ấy dọa cho xanh mặt:

“Anh ! Anh chứ gì!”

Tôi đã bắt đầu hối hận rồi.

Một mình nuôi con thật sự quá khổ sở.

09

Tôi và Diệp Hàm Chương đã chính thức nhận giấy ly hôn.

Cô ấy cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt rạng rỡ, khóe môi nhịn không cong lên đầy mãn nguyện.

Chỉ trong vòng một tháng, ấy thay đổi quá nhiều.

Gầy đi rõ rệt, vóc dáng trở lại thời chưa sinh con, cả người trở nên chỉn chu, tinh tế hơn bao giờ hết — ngay cả ánh mắt cũng có thần, sáng bừng như người vừa lột xác.

Tôi nghĩ, nếu thêm hai tháng nữa, ấy chắc chắn sẽ càng quyến rũ hơn nữa.

Cô bước lại gần tôi, trên đôi giày cao gót, đưa cho tôi một cuốn sổ:

“Ở đây ghi toàn bộ những điều cần lưu ý khi chăm sóc Oa Oa.

Về sau tôi sẽ ghé thăm con định kỳ. Nhờ chăm sóc thằng bé.”

Cô ấy tôi, dịu dàng, giống hệt người con đầu tiên tôi từng .

Chính lúc đó tôi mới chợt nhận ra — Diệp Hàm Chương luôn luôn quá tốt với tôi.

So với , tôi thật sự là một kẻ thất bại.

Tôi vội giữ lại:

“Có thể… chuyện chút không?”

“Vì Oa Oa à?”

“Chẳng lẽ ngoài chuyện của con, chúng ta không thể chuyện với nhau nữa sao?”

Cô ấy nhạt:

“Có chứ, tôi không muốn phí thời gian cho nữa.

Tôi còn có cuộc sống của riêng mình.

Vậy nhé, Lý Thừa Giản — tạm biệt.”

Cô bước đi đầy dứt khoát, không hề quay đầu.

Tôi đột nhiên cảm thấy một trận hoảng loạn.

Nhìn tờ giấy ly hôn đỏ chót trong tay, tôi thấy mắt mình đau nhói.

Không kịp nghĩ gì, tôi vội đuổi theo.

Nhưng ngay lúc đó, một người đàn ông từ chiếc xe gần đó bước xuống.

Trông ta có chút quen mắt.

Tôi kỹ lại, cuối cùng cũng nhận ra — đó chính là người đàn theo đuổi Diệp Hàm Chương trước khi chúng tôi kết hôn.

Tôi càng thêm rối loạn.

Dù họ không nắm tay nhau, nụ ấy dành cho ta khiến tôi giận sôi máu.

Vừa mới cầm giấy ly hôn trên tay, ấy đã vui vẻ bên người khác rồi sao?

Nhưng... tôi cũng hiểu rõ — mình chẳng còn tư cách gì để trách ấy nữa.

Lúc ấy, một giọng ngọt ngào vang lên bên cạnh:

“Thừa Giản, chúc mừng thoát khỏi ta, trở lại đời độc thân nhé.”

Là Tô Duệ.

Tôi chưa từng với ấy thời gian nhận giấy ly hôn, ấy vẫn tìm đến .

Tôi cau mày:

“Sao em biết hôm nay đi thủ tục?”

Cô ấy khúc khích:

“Không cho đâu, bí mật!”

Rồi lại tươi đề nghị:

“Hay là mình đi ăn mừng một bữa nhé?”

Tôi nhớ đến việc đã nhờ trông Oa Oa giúp, liền :

“Anh phải về chăm con. Hay là… em đến nhà ăn nhé?”

Gương mặt Tô Duệ lập tức sầm lại.

“Lại Oa Oa nữa! Trong miệng giờ chỉ toàn con trai , đã từng nghĩ đến em chưa?”

Tôi buột miệng:

“Con cũng là con em mà, chẳng phải sau này chúng ta cưới nhau, cùng sống chung hay sao?”

Tô Duệ giận dữ:

“Nhưng chẳng phải trước đây đã , ở bên em là để tận hưởng thế giới của hai người sao?”

Tôi cố giữ lý trí:

“Anh không thể vứt con trai mình , đúng không?”

Cô ấy gào lên:

“Con trai, con trai! Vậy thì cứ sống với con trai cả đời đi!”

Nói rồi, Tô Duệ tức tối bỏ đi.

Vừa về đến nhà, tôi nhận điện thoại của mẹ.

Bà không hỏi tôi có mệt không, chỉ quan tâm xem Diệp Hàm Chương có khó dễ gì không, và tôi đã lấy bao nhiêu tiền.

Tôi nghe đến chán ngán, cuối cùng không nhịn mà quát:

“Mẹ còn là mẹ con không ? Mẹ chỉ mong con ly hôn thôi phải không?”

Nói rồi tôi dập máy thẳng thừng.

Tôi bước vào nhà — căn nhà im ắng đến lạnh người.

Trái tim tôi trống rỗng.

Và lần đầu tiên trong đời, tôi tự hỏi:

Rốt cuộc tôi đã đánh mất điều gì… và liệu có thể quay lại không.

Bạn tôi vẫn đang ngủ vùi trên ghế sofa, Oa Oa khóc trong phòng mà ta không hề nghe thấy.

Khóe miệng thằng bé dính đầy sữa, qua là biết vừa mới ọc sữa.

Không chỉ — xung quanh toàn là phân.

Cả chiếc giường mà muốn ngất xỉu, thật sự thảm không nỡ .

Trước khi tự mình nuôi con, tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ dùng tay đi dọn phân.

Quần áo, ga giường còn có thể vứt bỏ, cái đệm thì phải sao đây?

Tôi nôn mửa đến long trời lở đất.

Dọn dẹp xong mớ hỗn độn đó, tôi còn phải tiếp tục:

thu dọn phòng, dỗ con ngủ, cho ăn dặm, rồi lại cho bú.

Từng việc, từng việc, như một vòng lặp không hồi kết.

Lúc này đây, tôi chỉ có thể cay đắng nhận ra — tất cả những điều mà trước kia tôi xem là “chuyện nhỏ”, thực ra chính là một dạng hy sinh thầm lặng nhất.

Và Diệp Hàm Chương… đã một mình gánh vác tất cả.

Tôi cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.

Mùi hôi thối nồng nặc trong nhà cứ vương vất mãi không tan, rõ ràng tôi chẳng gì ra hồn, mà ngẩng đầu đồng hồ — đã hai tiếng trôi qua.

Và rồi...tôi chợt nhận ra — cả ngày hôm nay tôi chẳng kịp ăn một bữa ra hồn, chẳng kịp ngủ một giấc trọn vẹn, thậm chí chẳng có lấy một câu tử tế với ai.

Tôi dựa lưng vào tường, trượt dần xuống sàn nhà, trong tay vẫn là bình sữa chưa kịp rửa, đầu óc ong ong, mắt cay xè.

Oa Oa trong phòng lại bắt đầu khóc.

Tiếng khóc ấy — lần này không khiến tôi cáu kỉnh, mà như một lưỡi dao, cắt thẳng vào lòng mình.

Tôi bỗng muốn hỏi — khi Diệp Hàm Chương trải qua tất cả những điều này một mình, ấy đã cảm thấy thế nào?

Và tại sao… đến bây giờ tôi mới bắt đầu hiểu?

Rửa chén một nửa phải dỗ con.

Nấu ăn một nửa phải dỗ con.

Đi vệ sinh chưa xong cũng phải dỗ con...

Đúng lúc ấy, Tô Duệ gọi điện, muốn hòa với tôi.

Giọng ấy vẫn ngọt ngào như thường ngày, tôi lại… bắt đầu thấy phiền.

Tôi bình tĩnh :

“Anh hôm nay mệt rồi, để sau đi.”

Chỉ vài thao tác lặp đi lặp lại như thế, mà năm tiếng đồng hồ đã trôi qua.

10

Tôi mơ một giấc mơ.

Trong mơ là cảnh tôi cầu hôn Diệp Hàm Chương.

Khi ấy, ánh mắt vẫn còn ánh lên niềm vui và hy vọng.

Tôi lúc đó… thật sự rất ấy.

Nhưng… kể từ khi nào, đó biến mất?

Chiếc nhẫn tôi chuẩn bị cho chỉ là một chiếc nhẫn vàng bình thường, không hề phàn nàn, chỉ mỉm , để tôi đeo vào tay một cách trân trọng.

Tôi choàng tỉnh dậy — tim đập hỗn loạn.

Một câu hỏi cứ vang lên trong đầu:

“Mình đã bỏ lỡ điều gì rồi sao?”

Tôi chợt nhớ ra — chiếc nhẫn trên tay ấy giờ ở đâu?

À đúng rồi… ấy từng ném nó thẳng vào bồn cầu trước mặt tôi.

Tôi hẹn gặp Tô Duệ.

Trái tim mỏi mệt của tôi cuối cùng cũng xoa dịu đôi chút.

Hôm nay ấy rất dịu dàng, còn kiên nhẫn giúp tôi chăm sóc Oa Oa — khi thì cho uống nước, khi thì cho bú sữa.

Oa Oa nằm trong tay ấy lại rất ngoan, chẳng khóc cũng chẳng nháo, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Tôi cuối cùng cũng có một buổi tối hoàn hảo bên ấy.

Đến khi tôi đang ngủ say, bỗng linh cảm có điều gì đó không ổn.

Tôi ngồi bật dậy, con trai đang ngủ say — sao nó lại ngủ mãi không tỉnh?

Không đói, không khát, không khóc?

Tôi vội vàng bế con lên, mãi mới lay thằng bé tỉnh lại.

Trong hoảng loạn, tôi lập tức lay Tô Duệ tỉnh dậy:

“Em đã gì con trai tôi?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...