Tôi không kiềm chế nữa, dang tay ôm ấy vào lòng, dỗ dành:
“Không phải lỗi của em, là lỗi của . Là không kiềm lòng mình mà rung trước em.”
Bây giờ, tôi chỉ muốn hôn ấy.
Người phụ nữ quyến rũ như thế đang nằm trong vòng tay tôi — tôi thật sự không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
“Tô Duệ, có thể hôn em không? Anh và Diệp Hàm Chương đã thỏa thuận ly hôn rồi, chỉ còn thiếu thủ tục thôi.”
“Anh và chị ấy thật sự không còn cơ hội quay lại nữa sao?”
Hôm nay Tô Duệ mặc một chiếc váy liền trắng, xương quai xanh lộ ra vừa đủ gợi cảm, vòng eo thon nhỏ như chỉ cần một tay là có thể giữ lấy.
Tôi không trả lời ấy, chỉ cúi đầu hôn mãnh liệt.
Cô ấy vừa khóc vừa đáp lại tôi.
Tôi như say men .
Tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì đã đề nghị ly hôn.
Tôi bắt đầu , cởi cúc váy ấy, vừa định hôn xuống thì — Oa Oa đột nhiên oà khóc nức nở.
04
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi căm ghét con trai mình vô cùng.
Nó đang hỏng chuyện tốt của tôi.
Tô Duệ như bừng tỉnh, vội vàng tự mặc lại quần áo:
“Không đúng… chuyện này là sai trái.
Anh và chị dâu vẫn chưa chính thức ly hôn, vẫn còn cơ hội hàn gắn.
Chúng ta không nên như …”
Cô ấy vừa khóc, tôi đã muốn dỗ dành.
Cô ấy thật sự quá thấu hiểu lòng người.
Còn con trai tôi mà khóc, tôi chỉ muốn phát điên.
Một tay tôi ôm Tô Duệ, vừa tận hưởng mùi hương trên người ấy, vừa vuốt ve âu yếm.
Tay còn lại thì luống cuống dỗ con.
Nhưng không bao lâu sau, tôi phải dùng cả hai tay mà Oa Oa vẫn cứ khóc inh ỏi không ngừng.
Không nhịn nổi nữa, tôi gọi cho Diệp Hàm Chương:
“Oa Oa cứ khóc mãi, rốt cuộc phải sao?”
Diệp Hàm Chương chỉ lạnh lùng đáp:
“Tôi đã với rồi, phải từng bước loại trừ nguyên nhân. Tôi không phải bác sĩ.
Hơn nữa, con vốn là đứa hay khóc. Tháng đầu sau sinh, tôi thường phải thức dậy nửa đêm, bế nó cả mấy tiếng đồng hồ mới nín.”
Tôi cúp máy, mặt chắc còn khó coi hơn cả gan lợn.
Nếu thực sự phải dỗ suốt vài tiếng, chẳng khác nào tôi.
Tô Duệ đúng là thích trẻ con thật. Cô ấy lập tức :
“Xem thử có phải bé tè dầm, đói bụng, hay là khó chịu ở đâu không?”
Tôi thậm chí bắt đầu mơ tưởng:
“Tô Duệ, hay là mình đến với nhau đi. Sau này sinh một đứa con của riêng chúng ta, em chắc chắn sẽ là một người mẹ tuyệt vời.”
Tô Duệ đỏ mặt xấu hổ:
“Anh gì , Thừa Giản… Em không muốn người hoại cuộc hôn nhân của đâu.”
Tôi lau giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt Tô Duệ:
“Em đâu phải tội nhân gì, em là người .
Cô ta sao có thể so với em?”
Nói thật thì, trước khi sinh con, Diệp Hàm Chương còn có thể so với Tô Duệ.
Nhưng bây giờ… thì cách biệt quá xa rồi.
Tôi mở tã của con ra, quả nhiên là một bãi phân lớn.
Tôi lập tức gọi cho Diệp Hàm Chương:
“Oa Oa ị đầy ra rồi, phải sao đây?”
Giọng ấy qua điện thoại đầy mệt mỏi:
“Thì cứ để nguyên đó, đợi gió hong khô đi.”
Tôi tức giận hét lên:
“Vậy chẳng phải sẽ hỏng mông con tôi sao? Thối không chịu nổi!”
Cô ấy càng lạnh lùng mỉa mai hơn:
“Thế cũng biết hỏng à? Vậy sao không biết tự thay tã đi?
Phải rửa sạch mông cho bé, lau khô, rồi bôi kem chống hăm. Không thì con rất dễ bị hăm đỏ đấy.”
Tôi không hiểu nổi ấy trước đây sao chịu những chuyện này.
Còn tôi thì không chịu nổi. Nôn luôn tại chỗ.
Ngay cả Tô Duệ cũng vừa nôn khan vừa cố gắng khuyên tôi kiên nhẫn.
Sau khi rửa xong mông cho Oa Oa, cả căn phòng đầy mùi hôi, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà thân mật gì với Tô Duệ nữa.
Nhưng ấy vẫn ở ngay trước mặt tôi, nên tôi vẫn hôn mấy cái:
“Chờ nhé, ly hôn xong, sẽ cầu hôn em.”
Tô Duệ tỏ vẻ không vui:
“Ai là em muốn lấy ? Giữa chúng ta còn chẳng có mối quan hệ gì rõ ràng, sao tự dưng lại đến kết hôn?”
Cô ấy đúng… là tôi quá vội vàng.
“Vậy thì mình cứ nhau đàng hoàng, hẹn hò, ăn uống… rồi lên giường.”
Tô Duệ lập tức đẩy tôi ra:
“Đáng ghét, đang cái gì thế… Em không thèm chuyện với nữa!”
Chuyện tôi sắp ly hôn với Diệp Hàm Chương, cuối cùng vẫn lan truyền ra ngoài.
Người đầu tiên chạy đến nhà tôi là bố mẹ tôi.
Mẹ tôi vừa vào cửa đã đánh tôi túi bụi.
“Đồ ngu! Con dâu mày vừa có tiền vừa biết chăm con, mày chẳng lẽ không biết tận dụng, bảo mẫu miễn phí thì sao chứ? Còn đòi ly hôn cái nỗi gì?”
05
“Tại sao mẹ đánh con? Con đâu có sai!”
“Mày có từng giúp nó một tay nào không? Con trai mày đều do vợ mày một mình chăm. Không biết ơn thì thôi, sao lại còn ngoại ? Tao còn đang mong tụi mày sinh thêm đứa nữa, mày hồ đồ đến mức này sao?”
“Mẹ, con không ngoại . Chẳng qua là con sống với Diệp Hàm Chương không nổi nữa. Mẹ xem ta bây giờ trông ra sao, con dắt ra đường mà xấu hổ phát ngại.”
Nói đến đây, mẹ tôi tức giận đến mức phát run:
“Thế cái người mày ngoại kia thì tốt đẹp lắm à?”
“Mẹ, lần sau con sẽ dẫn Tô Duệ đến cho mẹ xem. Con và ấy còn chưa chính thức bên nhau đâu. Cô ấy còn luôn khuyên con đừng ly hôn. Cô ấy không phải người thứ ba. Là chính con muốn ly hôn để có thể đường đường chính chính đến với ấy.”
Dù sao cũng là bố mẹ ruột.
Tôi ra sức thuyết phục, cuối cùng họ cũng miễn cưỡng chấp nhận chuyện tôi nhất định phải ly hôn.
Mẹ tôi sẽ ở lại giúp tôi chăm Oa Oa, tôi từ chối thẳng.
Tôi bảo với mẹ: chỉ cần con tự mình chăm con, thì toàn bộ tài sản sẽ là của con.
Mẹ tôi nghe , bắt đầu do dự.
Nhưng mẹ tôi vẫn khuyên nhủ:
“Chăm con thực sự là việc rất vất vả, con chắc là đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ôi dào mẹ, Oa Oa là con trai con mà. Hơn nữa, con thấy nó cũng dễ chăm lắm. Trước đây con đi về vẫn chơi với nó vui mà. Ổn thôi, mẹ cứ tin con đi.”
Tôi lại bắt đầu “tẩy não” mẹ:
“Tô Duệ thật sự rất dịu dàng, hiểu chuyện, chắc chắn không giống Diệp Hàm Chương cứ suốt ngày so đo từng li từng tí.”
Quả nhiên, mẹ tôi bắt đầu dao .
Từ sau khi có con, mỗi lần gặp mẹ tôi xong, đến tối khi nằm chuyện trước khi ngủ, Diệp Hàm Chương đều sẽ hỏi:
“Câu đó mẹ hôm nay có ý gì ?”
Cô ấy luôn vướng bận mấy chuyện vụn vặt như thế, khiến tôi ngày càng ngại chuyện với .
Từ sau khi bố mẹ tôi chấp nhận chuyện ly hôn, Diệp Hàm Chương như hoàn toàn buông tay.
Con khóc, tôi gọi ấy — chẳng thấy bóng dáng đâu.
Mỗi ngày ấy đều ăn mặc xinh đẹp, rực rỡ ra ngoài, còn tôi thì ở nhà đầu bù tóc rối, trông như xác sống.
Lúc này tôi mới thật sự hiểu lời từng :
“Oa Oa không dễ chăm chút nào, thức đêm là chuyện thường ngày.”
Oa Oa thường nửa đêm tỉnh giấc đột ngột.
Mỗi lần như thế, phải bế ru đi dỗ ít nhất một tiếng.
Phải đi đi lại lại liên tục, hễ tôi có dấu hiệu muốn ngồi xuống nghỉ một chút thôi, là nó lại bật khóc inh ỏi, như thể gắn radar phát hiện chuyển .
Chưa hết, thằng bé còn phải tôi hát ru mới chịu ngủ.
Tôi đã cả trăm năm không hát hò gì, giờ lại phải cắm đầu học mấy bài hát thiếu nhi.
Nó thì nghe mãi không chán, còn tôi thì hát đến phát ngán.
Đến cả khi em rủ đi nhậu, tôi cũng buột miệng:
“Không đi đâu, còn phải trông con.”
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra…Những đêm trước đây tôi ngủ yên ổn ở phòng bên, tất cả là nhờ có Diệp Hàm Chương gánh vác mọi thứ.
Trong lòng tôi bỗng thấy có chút nhoi nhói.
Hai hôm nay, tôi cờ gặp Diệp Hàm Chương ra ngoài.
Hình như ấy đang tập thể dục — chỉ mới hơn chục ngày mà người đã gọn hẳn lại,
trông còn xinh đẹp hơn trước.
Còn tôi thì... đầu bù tóc rối, xám xịt bệ rạc chẳng khác gì cái xác.
06
Nửa đêm, Oa Oa bị bệnh. Mà không phải tôi phát hiện ra.
Dạo gần đây chăm con quá mệt, tôi chỉ cần nằm xuống là ngủ như chết, khỏi gì đến để ý.
Nếu không phải thằng bé ói thẳng vào người tôi, có khi tôi còn chẳng biết nó đang bị ốm.
Tôi sờ lên trán nó — nóng rực.
Nửa đêm, tôi vừa phải ôm con, vừa phải lái xe, cả người rối tung rối mù, thảm không chịu nổi.
Tới bệnh viện, mặt Oa Oa đỏ bừng lên vì sốt.
Bệnh viện nhi dù là nửa đêm cũng đông nghịt người.
Tôi đăng ký khám xong còn phải xếp hàng dài.
Tôi định chen hàng nên cãi nhau với người khác.
Đúng lúc tôi mệt mỏi vô cùng, Diệp Hàm Chương xuất hiện.
Thật lòng mà , tôi… thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy sờ trán con, sau đó mượn nhiệt kế, rồi lấy thuốc hạ sốt mang theo đút cho con uống.
Tôi dè dặt hỏi:
“Em cho nó uống thuốc rồi thì chắc là về chứ?”
Cô ấy trừng mắt tôi, giọng đầy trách móc:
“Con bị sao mà sốt còn không biết, đã vội vàng đòi về?”
Tôi buột miệng cãi:
“Thì sao tôi biết ? Ít nhất tôi cũng đã đưa nó đến bệnh viện rồi đấy thôi?”
Cô ấy tìm chỗ ngồi, ngồi xuống:
“Vậy thì cứ tiếp tục xếp hàng đi, bế con cho chắc vào.”
Tôi khó chịu:
“Tôi đã bế nó suốt cả quãng đường rồi, em không thể giúp một tay à?”
Cô ấy mỉm , giọng điềm nhiên:
“Chúng ta ly hôn rồi. Con là do giành nuôi, tự chăm sóc là chuyện bình thường.”
Tôi bực:
“Nhưng giờ em cũng đang ở đây mà? Con nó đang ốm, em nhất định phải phân rõ ranh giới thế sao?”
Cô ấy lạnh nhạt :
“Trước đây khi tôi một mình đưa nó đi khám, tiêm chủng, kiểm tra sức khỏe… Nó bị cơ địa dị ứng, mỗi lần ốm đều là tôi một tay lo hết.
Tôi gọi thì viện đủ mọi lý do, chỉ cần đưa đón một lần cũng kêu ca mãi.
Bây giờ tôi có mặt ở đây, thấy không có gì nghiêm trọng, thì tự mà lo đi.”
Bạn thấy sao?