9
Giả thuyết này rất khó kiểm chứng, mà tôi cũng không có thời gian để xác minh.
Điều quan trọng đối với tôi lúc này là công việc.
Mặc dù trước đây bố tôi quản lý rất nghiêm, không cho phép tôi có cơ hội việc, thực tế tôi đã bí mật đầu tư vào một công ty, và hiện công ty đã bắt đầu đi vào ổn định.
Giờ đây, khi cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp, tôi chắc chắn phải đi .
Đây cũng là lý do ban đầu tôi đồng ý lấy Thẩm Triết.
Anh ta ngốc, dễ dỗ, sẽ không kiểm soát tôi.
Nhưng không ngờ, ngay ngày đầu tiên đi , tôi đã nhận ra mình đã sai lầm.
Thẩm Triết cứ mỗi giờ lại gọi điện cho tôi khoảng mười lần, giọng ấm ức hỏi tôi có phải không cần ta nữa hay không.
Đến cả cộng sự của tôi, Trình Tư, cũng không chịu nổi, lên tiếng hỏi:
“Tư Tư, hay là… cậu dẫn ta đi chung?”
Tôi bực bội tắt điện thoại, “Không dẫn.”
Cuối cùng, tôi chặn luôn số của Thẩm Triết, và thế giới trở nên yên tĩnh.
Trình Tư là học đại học của tôi, rất có đầu óc kinh doanh, gia cảnh bình thường, thuộc dạng sinh viên nghèo học giỏi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã đưa cho cậu ấy vốn khởi nghiệp, và cậu ấy không tôi thất vọng, mọi việc tiến triển rất suôn sẻ.
Vì là ngày đầu tiên đi , tôi đầy năng lượng và hào hứng bàn về kế hoạch phát triển của công ty với Trình Tư đến tận mười giờ tối.
Khi về đến nhà, trời đã khuya.
Trong ánh sáng mờ ảo, Thẩm Triết đang mặc bộ vest mỏng manh, ngồi trên ghế dài trước cửa biệt thự, đợi tôi.
Tôi dừng xe, bước nhẹ nhàng trên đôi giày cao gót tiến lại gần: “Sao ngồi ngoài này?”
Thẩm Triết cúi đầu, không trả lời.
Tôi bất lực xoa đầu : “Giận rồi à?”
Anh đáp trong giọng đầy tức giận: “Ừ.”
“Giận gì cơ?” Tôi ngồi xuống cạnh , “Tôi phải đi , không thể ở bên cạnh cả ngày .”
Thẩm Triết ngước đầu lên, tôi nghiêm túc:
“Chị không cần đi , em có tiền, em có thể cho chị.”
Gió đêm hơi lạnh, tôi khẽ rùng mình và mỉm với : “Tiền của ạn không đủ.”
Thẩm Triết tiến lại gần, vòng tay ôm chặt lấy tôi, hơi ấm từ cơ thể xua tan cái lạnh.
“Em có rất nhiều rất nhiều tiền, tại sao lại không đủ?”
“Bởi vì tôi muốn mua sự tự do.”
Tôi tựa vào vòng tay Thẩm Triết, ánh sao xa xa.
“Từ nhỏ, tôi đã dạy rằng giá trị duy nhất của bản thân là lấy chồng. Mỗi bước trong cuộc đời tôi đều đã sắp xếp sẵn.
Nhưng tôi không muốn thế, tôi muốn chứng minh rằng mình có thể tự mình đứng vững, thậm chí một ngày nào đó, tôi có thể vượt qua ông ấy.”
Thẩm Triết không đáp lại, thay vào đó là một cái hôn nhẹ lên má tôi.
Tôi sững sờ trong giây lát, quay đầu lại, và bắt gặp đôi mắt lấp lánh như những vì sao của .
“Hiểu rồi, chị cứ yên tâm mà việc.”
“Vậy sau này em không quấy rầy chị khi chị việc nữa.”
Thẩm Triết suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc: “Em sẽ cố.” Sau đó nắm tay tôi đứng dậy: “Vào nhà thôi, ngoài này lạnh lắm.”
“Ừ.” Tôi bước theo , ánh mắt vô liếc qua mặt đất và phát hiện vài đầu mẩu thuốc lá.
Trong biệt thự chỉ có tôi, Thẩm Triết, và một bà giúp việc nấu ăn.
Trong bữa tối, tôi vô hỏi thăm bà giúp việc, và bà ấy khẳng định không có ai ghé thăm buổi chiều.
Bà ấy không hút thuốc.
Vậy người hút thuốc, chỉ có thể là Thẩm Triết.
10
Tôi càng ngày càng cảm thấy chắc chắn rằng Thẩm Triết đang giả ngốc.
Nhưng tôi không có bằng chứng rõ ràng.
Ngay cả khi tôi hỏi trực tiếp, chắc chắn ta cũng sẽ không thừa nhận.
Tôi lên kế hoạch tìm cơ hội để thử ta, trước khi có thời gian thích hợp, công việc đã chiếm trọn thời gian của tôi.
Một công ty nước ngoài đang chuẩn bị thâm nhập thị trường nội địa với số vốn đầu tư khổng lồ, đây là một cơ hội tuyệt vời cho chúng tôi.
Nhưng cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác đang nhắm đến miếng mồi béo bở này, vì tôi buộc phải việc ngày đêm để theo sát hình và cố gắng giành lấy dự án này.
Giờ việc của tôi ngày càng muộn hơn, và Thẩm Triết bắt đầu không hài lòng.
Cứ đến giờ tan , ta lại gọi điện đúng giờ.
“Chị ơi, về nhà thôi.”
Tôi bóp trán, mệt mỏi trả lời: “Hôm nay tôi phải thêm, không cần đợi tôi đâu, cứ ngủ trước đi.”
Mỗi khi như , tôi luôn có cảm giác chúng tôi giống như một cặp vợ chồng thật sự, hoặc ít nhất là một đôi nhân.
Trình Tư ở bên cạnh không nhịn trêu: “Anh ấy lại gọi cậu về nhà à?”
Tôi gật đầu.
“Em không muốn ngủ, em đến tìm chị không?”
“Anh đến gì? Tôi đang việc mà.”
“Em ở nhà một mình sợ lắm, trời tối rồi.”
Tôi nghĩ cũng đúng, vì bà giúp việc cũng đã về nhà, nếu Thẩm Triết thật sự là một đứa trẻ, để ta một mình ở nhà cũng có chút nguy hiểm.
“Vậy mặc thêm áo ấm, tôi sẽ bảo trợ lý đến đón .”
“Được ạ.”
Thẩm Triết cúp máy, còn Trình Tư đã cầm sẵn chìa khóa xe: “Để tôi đi đón.”
Tôi nhướng mày: “Sao hôm nay cậu nhiệt thế?”
“Lúc mới khởi nghiệp, tớ từng gặp chồng cậu tại một buổi tiệc, xung quanh ấy toàn người, tớ không thể câu nào. Giờ hiếm khi có cơ hội gặp sát sườn một tổng tài bá đạo đời thực, không hăng hái sao .”
Tôi không nhịn : “Còn tổng tài bá đạo gì chứ, bây giờ chỉ là một đứa trẻ thôi. Cậu đi đi, tôi gửi định vị cho cậu.”
11
Một tiếng sau, Trình Tư trở lại.
Thẩm Triết bước theo sau cậu ấy, mặc một bộ đồ thể thao, đội mũ rộng vành màu đen, chân dài sải bước về phía tôi.
Anh từ sau ôm lấy eo tôi, đầu vùi vào vai tôi và nhẹ nhàng cọ cọ: “Chị.”
Trình Tư trông có vẻ ngượng ngùng, vội vàng tránh ánh mắt: “Khụ, hai người cứ chuyện đi, tôi đi một lát rồi quay lại.”
Tôi cũng có chút ngại ngùng trước sự thân mật bất ngờ này, không nhịn đẩy ra: “Ngoan, đây là văn phòng, phải giữ ý chứ.”
“Không có ai mà.” Thẩm Triết lầm bầm, lại ôm lấy tôi.
Câu này khiến tôi sững lại.
Thẩm Triết rất thích gần gũi với tôi.
Ban đầu, tôi chỉ coi là một đứa trẻ, nên việc thích dính lấy tôi cũng không có gì lạ.
Nhưng từ sau đêm hôm đó, khi hôn lên má tôi và tôi phát hiện ra những đầu mẩu thuốc lá, tôi bắt đầu không thể phân biệt sự thân mật này là sự gần gũi ngây thơ của trẻ con hay là sự mờ ám giữa nam và nữ.
Nhưng câu “Không có ai” này, chẳng phải ngầm ám chỉ rằng luôn coi sự thân mật giữa chúng tôi là sự mờ ám giữa một đôi nam nữ sao?
Một đứa trẻ năm, sáu tuổi liệu có thể có khái niệm như không?
“Chị giận rồi sao?” Thẩm Triết hôn nhẹ lên má tôi, “Vậy em ngồi bên kia, có không?”
“Tôi với Trình Tư cần bàn về công việc, ngồi đây chơi game đi.”
Tôi sắp xếp cho ngồi yên một chỗ rồi đi họp.
Vừa bước ra, Trình Tư đã rướn người qua:
“Anh ấy có thực sự ngốc không?”
“Hả?” Tôi khó hiểu cậu ấy.
“Tôi đón ấy, ấy chỉ gật đầu với tôi, từ đầu đến cuối không câu nào, bình thường lắm. Y hệt như lần đầu tôi gặp ấy trong buổi tiệc.”
“…”
Tôi không nhịn quay lại Thẩm Triết.
Dưới ánh sáng trắng của văn phòng, ngồi đó với chiếc mũ rộng vành, những đường nét trên khuôn mặt thanh thoát, đôi tay thon dài trắng trẻo thỉnh thoảng chạm vào màn hình điện thoại.
Đúng là chẳng khác gì một người bình thường.
“Anh ấy chỉ không thích chuyện thôi.” Tôi thản nhiên đáp rồi đẩy Trình Tư đi xa.
12
Dự án đầu tư mà chúng tôi đang theo đuổi đã bước vào giai đoạn đấu thầu, và đối thủ cạnh tranh của chúng tôi chính là Thẩm gia.
Tôi không tiện ra mặt, vì đành để Trình Tư đi thay.
Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên là quá lớn, nên tôi cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng.
Nhưng không ngờ, chúng tôi đã trúng thầu.
Người đại diện của Thẩm gia trong buổi đấu thầu chính là Thẩm Diệp.
Theo Trình Tư kể lại, Thẩm Diệp hôm đó tỏ ra cực kỳ bực bội, có lẽ con đường của công ty chúng tôi sắp tới sẽ không dễ đi.
Tôi nghĩ một lúc, nhận ra rằng việc giành dự án này có ý nghĩa rất lớn đối với công ty chúng tôi, nên không thể từ bỏ.
Thẩm Diệp là một người thiếu đầu óc.
Nếu Thẩm Triết thực sự đang giả ngốc, thì Thẩm Diệp có lẽ sẽ còn bận rộn với đống hỗn độn của mình, nên không đáng lo ngại.
Vì , tôi quyết định không quan tâm đến Thẩm Diệp, mà trước mắt sẽ tìm cách thử Thẩm Triết.
Bạn thấy sao?