Tôi cũng đâu có kém!
Váy ôm sát tôn dáng, tất đen, giày cao gót, thần thái nghiêm túc chuẩn nữ tổng tài.
Chỉ là…
Dưới bàn, tôi lén dùng chân khẽ móc vào bắp chân hắn, cảm nhận đường nét cơ bắp rắn rỏi.
Hắn khẽ run một chút, sau đó liếc tôi cảnh cáo.
Nhưng tôi nào có sợ, ngược lại càng lúc càng quá đáng hơn…
Tôi càng lúc càng quá đáng hơn.
Cho đến khi hắn bắt đầu thở dốc, bàn tay đặt trên bàn phím siết chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run lên.
Còn tôi, vẫn ung dung cầm bút, nghiêm túc ngồi thẳng lưng, bình tĩnh đánh giá từng dự án trình bày.
Trên mặt không có chút biểu cảm nào khác thường.
Bất cứ ai vào cũng sẽ nghĩ:
“Wow, Tiểu Thẩm Tổng đúng là rất hiểu biết.”
Nhưng rõ ràng, Tạ·Tiểu Kiều Phu·Tư Niên lại không nghĩ .
Tôi càng lúc càng quá đáng hơn.
Cho đến khi hắn bắt đầu thở dốc, bàn tay đặt trên bàn phím siết chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run lên.
Còn tôi, vẫn ung dung cầm bút, nghiêm túc ngồi thẳng lưng, bình tĩnh đánh giá từng dự án trình bày.
Trên mặt không có chút biểu cảm nào khác thường.
Bất cứ ai vào cũng sẽ nghĩ:
“Wow, Tiểu Thẩm Tổng đúng là rất hiểu biết.”
Nhưng rõ ràng, Tạ·Tiểu Kiều Phu·Tư Niên lại không nghĩ .
Lúc này, hắn đang quay lưng về phía tôi, bực bội dùng gối che kín đầu.
Tôi từ phía sau ôm lấy hắn, nhẹ giọng dỗ dành:
“Được rồi rồi! Em sai rồi, chưa?”
Hắn hừ một tiếng, cố sức vặn người muốn đẩy tôi ra.
Tôi trực tiếp ném gối sang một bên, xoay người ngồi hẳn lên người hắn, hai tay nâng mặt hắn lên:
“Vẫn còn giận à?”
Hắn nghiêm túc gật đầu thật mạnh.
“Tôi không nên sao?”
Thật là kiêu ngạo mà!
Tôi ghé sát lại, cẩn thận dỗ dành:
“Anh có biết mình có sức hút lớn thế nào với tôi không? Nếu không thì sao tôi chỉ trêu chọc , mà không phải người khác?”
Hắn bĩu môi, không thèm phản ứng.
Aizz! Khó dỗ thật đấy.
Nhưng người mình cưới, dù có quỳ cũng phải cưng chiều!
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của hắn:
“Được rồi rồi~ Ai bảo tôi thích đến thế chứ?”
“Vậy em đáp ứng tôi một điều ước nhỏ, thế nào?”
Tạ Tư Niên khẽ nâng mắt tôi.
Tôi bĩu môi, cắn nhẹ lên môi hắn:
“Nhưng không quá đáng!
Chỉ liên quan đến hai chúng ta!
Không mấy lời mà tôi không thích nghe!”
Hắn khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng là bá đạo thật.”
Nói xong lại quay mặt đi.
Tôi lập tức kéo hắn quay lại đối diện với mình:
“Tạ Tư Niên, không xị mặt với tôi!”
Dứt lời, tôi cúi xuống cắn lên vai hắn, nghiến răng cảnh cáo:
“Nếu không, tôi sẽ vắt kiệt luôn đấy!”
….
7
Mệt chết đi .
Cái tên trời đánh Tạ Tư Niên này hành hạ tôi suốt cả đêm.
Giường, sofa, trước cửa sổ, phòng tắm, bồn rửa mặt—tất cả đều đi đủ một lượt.
Kiệt sức rồi, tôi mơ một giấc mộng.
Trong mơ, có người với tôi rằng, tôi vốn không phải con nhà họ Thẩm.
Thẩm Sơ Tuyết mới là!
Năm đó, người giúp việc mắc bệnh nan y đã tráo đổi tôi và Thẩm Sơ Tuyết.
Bà ta cho tôi một cuộc đời giàu sang, còn ta thì bị vứt vào nhi viện, sau đó bà ta nhảy xuống biển tự sát.
Thẩm Sơ Tuyết kiên cường trưởng thành, thời tiểu học nhận tài trợ từ nhà họ Tạ.
Cô ta cũng rất xuất sắc, lên cấp ba liền thi vào cùng lớp với Tạ Tư Niên.
Bọn họ là cặp đôi khổ mệnh số phận định sẵn sẽ đến bên nhau.
Còn tôi, chỉ là một đoạn nhạc đệm trong câu chuyện của họ.
Tạ Tư Niên cưới tôi chẳng qua chỉ là để lợi dụng tôi, nhằm quay lại đỉnh cao.
Chờ đến ngày hắn đông sơn tái khởi, hắn sẽ trả đũa tôi.
Bởi vì tôi đã khiến hắn chịu bao nhiêu khuất nhục, đoạn quá khứ đen tối này chính là vết nhơ trong cuộc đời hắn.
May thay, Thẩm Sơ Tuyết sẽ như ánh mặt trời, chữa lành và sưởi ấm hắn.
Cuối cùng, bọn họ sẽ có một cái kết viên mãn.
Còn tôi, sẽ bị tất cả mọi người ghét bỏ, cuối cùng bị đám côn đồ lôi vào một con hẻm nhỏ sau khi bị tấn công dữ dội trên mạng.
Tôi khóc nức nở, gào thét gọi tên Tạ Tư Niên, cầu xin hắn cứu tôi.
Cứu tôi với…
Tôi hứa, từ nay về sau sẽ không quấn lấy hắn nữa, sẽ không thích hắn nữa.
Nhưng khuôn mặt hắn trở nên u ám, lạnh lùng tôi, rằng đây là báo ứng của tôi.
Tôi tuyệt vọng, hét lên câu hỏi cuối cùng:
“Tạ Tư Niên, đã từng tôi chưa?”
Hắn không chút do dự: “Chưa bao giờ.”
Trong con hẻm tối tăm, ẩm ướt ấy, trước khi tôi chết thảm, tôi ngước ánh trăng.
Vẫn không cam lòng mà thì thào: “Tạ Tư Niên, tôi mà! Tôi rất nhiều…”
Có một giọng vang lên, bảo rằng những kẻ mê muội trong sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Không!
Không phải !
Tôi không hề là một kẻ u mê vì .
Tạ Tư Niên cũng sẽ không bao giờ có ánh mắt như thế!
8
Bị cơn ác mộng cho tỉnh giấc, tôi lật người trèo lên người Tạ Tư Niên.
Hắn nửa tỉnh nửa mê, theo thói quen đặt tay lên eo tôi.
Nhíu mày, giọng khàn khàn, mang theo chút bất đắc dĩ: “Lại muốn nữa?”
Hình ảnh hắn trong giấc mơ và hiện thực đan xen vào nhau.
Thật quá mức đối lập.
Tôi cúi đầu hắn chằm chằm.
Người đàn ông này, người đang nằm dưới thân tôi lúc này, sau này sẽ nhẫn tâm bỏ mặc tôi khi tôi bị người ta nhục sao?
Tim tôi bỗng co thắt lại.
Ha, Thẩm Thính Vãn, mày đang mong đợi điều gì chứ?
Tạ Tư Niên ghét mày như , không cứu mày chẳng phải là điều hiển nhiên sao?
Hắn lấy mày chẳng phải chỉ vì mày có giá trị lợi dụng à?
Có tin không, nếu bây giờ mày muốn ly hôn, ngay lập tức hắn sẽ có mặt ở cục dân chính, không hề do dự, cắt đứt sạch sẽ với mày?
Sẽ chẳng thèm liếc mày lấy một cái?
“Thẩm Thính Vãn…”
Giọng Tạ Tư Niên khàn khàn, vừa tỉnh ngủ, trong mắt vẫn còn chút mơ màng.
Đột nhiên, tôi bị xui khiến mà cúi xuống hỏi hắn:
“Tạ Tư Niên, có tôi không?”
Hắn khựng lại.
Khẽ nhắm mắt.
Sau đó bật , thản nhiên ra câu mà tôi ghét nhất:
“Cả đời này tôi không bao giờ .”
Quả nhiên là như .
Nếu là trước đây, nghe câu này tôi hoàn toàn không để tâm.
Thậm chí còn hung hăng cắn lên môi hắn, bắt hắn dù có giả vờ cũng phải giả vờ tôi thật nhiều.
Nhưng không biết vì sao, khi nghĩ đến cảnh mình trong mơ bị vũ nhục đến thê thảm, mà hắn lại đứng đó thờ ơ như chẳng hề liên quan…
Bỗng chốc, tôi chẳng muốn gì nữa.
Tôi rời khỏi người hắn, cuộn mình trong chăn, quay lưng về phía hắn.
Nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Tạ Tư Niên, cút đi!”
Giây tiếp theo, tôi bị hắn mạnh mẽ xoay người lại, kéo vào trong lòng.
Cơ thể hắn nóng rực.
Sự ấm áp lập tức lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Tạ Tư Niên cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào mũi tôi:
“Tối qua chưa hài lòng sao?
“Muốn bù lại không?”
Nói rồi, đôi môi nóng bỏng của hắn áp xuống.
Giữa cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của hắn thì thầm bên tai:
“Tôi nhớ kỹ rồi, em ‘cút’, nghĩa là muốn tôi chủ hôn em.
“Hai lần, đủ chưa?”
9
Tôi vẫn không tin những gì đã xảy ra trong giấc mơ.
Vì , tôi chạy đến tập đoàn Thẩm thị.
Trùng hợp sao, lại chạm mặt Thẩm Sơ Tuyết ở đây.
Thì ra ta đã vào việc tại Thẩm thị từ một năm trước, còn việc đi thêm ở quán bar chỉ là nghề tay trái.
Tôi theo ba tham dự buổi báo cáo kế hoạch khuyến mãi cuối năm.
Trưởng nhóm của Thẩm Sơ Tuyết vừa hay bị bệnh, ta là người thuyết trình thay.
Phải công nhận rằng, ta thực sự rất giỏi.
Bình tĩnh, rành mạch, lập luận rõ ràng, kế hoạch cũng rất xuất sắc.
Ngay cả ba tôi cũng không nhịn mà gật đầu khen ngợi.
Một cảm giác hoảng hốt dâng lên trong lòng tôi.
Những tiết trong giấc mơ đang trở thành sự thật.
Ba tôi sẽ trọng dụng ta, và trong bữa tiệc chúc mừng sau đó, chỉ vì một câu của ai đó rằng chúng tôi trông rất giống nhau…
Thẩm Sơ Tuyết sẽ đi xét nghiệm ADN.
Rồi sau đó, cha con đoàn tụ.
Cơn sốc trào dâng, tôi cố bấu chặt vào đùi mình, bắt bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau đó, tôi lên tiếng, hỏi ta mấy vấn đề:
“Mời nhiều KOL để chạy quảng cáo như , có phân tích chỉ số ROI không?”
“Chiến dịch này hoàn toàn đặt cược vào nền tảng trực tuyến, có phương án nào để thúc đẩy doanh số bán hàng trực tiếp không?”
Mấy câu hỏi đó ta ấp úng không đáp .
Thực ra, cũng không thể trách ta.
Mới tốt nghiệp hơn một năm, chưa có kinh nghiệm là chuyện bình thường.
Nhưng sau buổi họp, Tạ Tư Niên xuất hiện trong văn phòng tôi:
“Anh và Thẩm Sơ Tuyết căn bản chẳng có gì, em nhất định phải ấy mất mặt trước mọi người sao?”
Vừa đến, ta đã đứng ở phe đối lập với tôi.
Bảo vệ ta một cách quá rõ ràng, thái độ không cần cũng hiểu.
Thậm chí, lời của ta giống hệt trong giấc mơ.
Lý trí bảo tôi rằng, tôi nên nhảy dựng lên mà tranh luận với ta một trận.
Nhưng ngay lúc này, tôi lại chẳng có dũng khí nào cả.
Ngay cả Tạ Tư Niên cũng là thứ tôi đánh cắp mà có .
Tôi còn tư cách gì để trách cứ ta đây?
Nếu không có sự chen ngang của tôi, ta và Thẩm Sơ Tuyết vốn dĩ nên ở bên nhau.
Huống hồ, tôi dựa vào cái gì mà đi tranh giành đàn ông với một người phụ nữ khác, vô duyên vô cớ còn khiến ta thêm giá trị?
Thế nên, tôi chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái.
Anh ta định mở miệng, lại bị biểu cảm của tôi cho sững người.
Gương mặt bỗng trắng bệch, giọng hơi run:
“Anh không có ý đó… Anh không biết tại sao lại…”
Tôi ngắt lời ta:
“Vậy thì cũng chẳng liên quan đến tôi.”
“Tạ Tư Niên, chúc và ấy sớm ngày có nhân thành đôi.”
Bạn thấy sao?