Nhờ tôi, ông Cố mới biết sự tồn tại của .
Không rõ ông đã thuyết phục bà Cố thế nào, mà chẳng bao lâu sau, Cố Lăng nhận tổ quy tông.
Với năng lực sẵn có, nhanh chóng nắm vững vị trí mà ông Cố giao cho, rồi dần dần có tham vọng trở thành người thừa kế nhà họ Cố.
Đặc biệt là sau khi đại thiếu gia nhà họ Cố rơi vào hôn mê, tham vọng ấy càng hiện rõ.
Từ một đứa con rơi bị xem thường, đến nhị thiếu gia cao cao tại thượng, chỉ mất đúng hai năm.
Và cũng quên mất con đường đã đi qua quên luôn những lời từng hứa với tôi.
Khi tôi lảo đảo định quay đi, thì bên trong lại vang lên đoạn đối thoại khác.
“Đúng là uất ức cho cậu quá, với địa vị hiện giờ, muốn kiểu gì chẳng có. Vậy mà còn phải bị ép cưới một con nhỏ nhà bình thường. Cô ta giúp gì cho cậu chứ?”
Giọng người kia đầy khinh miệt và ghét bỏ.
“Phải đó, cậu và thằng bệnh tật của cậu đâu giống nhau. Nó nằm liệt giường như xác sống, lấy ai chẳng , đều là bù thôi. Nhưng cậu thì khác, cậu là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, tất nhiên phải lấy một người có thể giúp cậu đi xa hơn.”
Có người phụ họa:
“Chuyện này có phải do cụ bà nhà họ Cố đứng sau không? Bà ta không muốn cậu cưới người có gia thế, sợ ảnh hưởng đến con trai mình.” Có người bắt đầu hoài nghi.
3
Cố Lăng không lên tiếng, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Lúc này, An Thiển tỏ vẻ ấm ức :
“Cụ bà nhà họ Cố thật quá đáng. Anh xuất sắc như , xứng đáng với người tốt hơn. Vậy mà bà ấy lại nhét cho một không có địa vị gì, rõ ràng là đang sỉ nhục .”
Có vẻ Cố Lăng đang an ủi ta, một lúc sau mới chậm rãi đáp:
“Bây giờ chỉ đành uất ức bản thân một chút. Đợi sau này đứng vững ở nhà họ Cố rồi, việc đầu tiên là thay đổi ấy.”
Khoảnh khắc đó, tôi tức đến run rẩy toàn thân.
Anh có thể quay về nhà họ Cố là vì tôi mặt dày xin ông Cố.
Anh không bà Cố chấp nhận, là tôi ngày ngày đến chăm sóc đại thiếu gia nhà họ Cố, mong bà ấy cảm trước tấm lòng của chúng tôi.
Anh đi ở tập đoàn Cố thị, gặp khó khăn là tôi chạy khắp nơi nhờ người giúp đỡ.
Vậy mà đổi lại chỉ là một câu:
“Việc đầu tiên là thay đổi ấy.”
Cơn giận khiến tôi buồn nôn đến mức phản ứng sinh lý.
Tôi bịt miệng, cố nhịn cơn buồn nôn, cuống cuồng bỏ chạy.
Hôm sau.
Hai thiếu gia nhà họ Cố cưới vợ cùng một ngày, đáng lẽ là chuyện đại hỷ gấp đôi, đại thiếu gia vẫn chưa tỉnh, nên hôn lễ tổ chức vô cùng đơn giản.
Trong khu vườn nhà họ Cố.
Bà Cố chẳng hề bận tâm đến chuyện cưới hỏi, trong lòng chỉ lo con trai mình có tỉnh lại không.
“Hy vọng không dối. Tôi cho ba ngày, nếu con trai tôi không tỉnh lại, có thể cút đi.”
Bà ta chẳng buồn giữ mặt mũi cho chị tôi, giọng điệu cũng lạnh tanh.
Chị cố lấy lòng, :
“Mẹ yên tâm, con đã bước vào cửa nhà họ Cố thì chính là người của nhà họ Cố…”
“Được rồi, đi xem con trai tôi trước đi. Cô có trở thành người của nhà họ Cố hay không, còn phải xem nó có tỉnh lại nổi không.”
Chỉ vài câu đã đuổi chị tôi đi luôn.
Tôi đứng cách đó không xa.
Sắp đến giờ lễ cưới, mà tôi vẫn chưa thay váy cưới.
Bà Cố quay lại, thấy tôi, cố gắng nặn ra một nụ :
“Sao còn chưa thay váy cưới?”
Bà ấy trông rất mệt mỏi, ánh mắt không còn sức sống.
Vì con trai, bà ấy đã tìm hết bác sĩ trong và ngoài nước, cũng đi xem thầy cúng, đủ thứ pháp sự, đại thiếu gia nhà họ Cố như mất hồn, mãi vẫn không tỉnh lại.
Tôi lấy điện thoại, mở đoạn ghi âm từ hôm qua và bật cho bà ấy nghe.
Khi đoạn ghi âm vừa kết thúc, chưa kịp để bà Cố gì thì giọng ông Cố vang lên từ sau lưng, không biết ông đã đứng đó từ lúc nào:
“Thằng con bất hiếu, sao nó có thể đối xử với con như ?”
Tôi mắt đỏ hoe, kiên quyết :
“Bác trai, cháu không lấy chồng nữa.”
Vì muốn cưới cùng ngày với đại thiếu gia, Cố Lăng đề nghị tổ chức lễ cưới trước rồi mới đi đăng ký kết hôn.
Giờ tôi không cưới nữa, lễ cưới cũng khỏi tổ chức, giấy tờ cũng không cần .
Mọi chuyện đều đúng như ý — khỏi cưới một người bình thường như tôi.
Bạn thấy sao?