Hôn Nhân Bí Mật [...] – Chương 1

Sau thời gian nghỉ sinh con, tôi trở lại công việc.

Người đại diện c ,ưỡng é ,p tôi tham gia một chương trình phỏng vấn phát trực tiếp.

Theo kịch bản, MC rút ra một tờ giấy từ chiếc hộp, giơ lên trước ống kính.

“Lượt thử thách lần này là: Gọi điện cho nửa kia, nũng quá 30 giây!”

“Thử thách này hơi khó đấy, ai dám nhận lời đây?”

MC rồi liếc mắt tôi.

Nhưng chưa kịp gọi tên, Tô Kiều Kiều đã vội chen lời:

“Anh Huy à, thật đáng ghét! Chẳng phải rồi sao, không nhắc đến chuyện đương của em mà!”

Cô ta tự mình tự lộ.

MC sững lại một giây, rồi nhanh chóng phối hợp:

“Tin vui thế này tất nhiên phải chia sẻ rồi!”

“Kiều Kiều à, trai em nghề gì thế? Giờ gọi chứ?”

“Anh ấy là kiểu mù quáng, em gọi lúc nào cũng nghe máy hết á” Tô Kiều Kiều ngọt ngào .

Vừa dứt lời.

Màn hình livestream lập tức tràn ngập bình luận.

“Hu hu, con của tui biết rồi! Ai mà may mắn thế trời?!”

“Cưng muốn xỉu! Vừa nhắc đến gọi điện là mặt đỏ ngay!”

Mọi người đều vô cùng tò mò về nửa kia của ta.

Chỉ riêng tôi, hít sâu một hơi, lòng ngổn ngang.

Từ khi mang thai con , Noãn Noãn, tôi đã lâu không lộ diện trước ống kính.

Nếu hôm nay không có gì nổi bật, đại diện e là ba tháng tới sẽ không cho tôi nhận thêm công việc nào.

Tôi cần lên sóng để gợi lại ấn tượng trong lòng khán giả.

Nhưng Tô Kiều Kiều lại c ,ướp mất câu hỏi vốn chuẩn bị cho tôi.

Là vô ? Hay cố ý?

Tôi không hiểu.

Lúc đó, Tô Kiều Kiều đã bấm gọi.

Chuông mới đổ một tiếng, đầu bên kia đã vang lên giọng nam.

“Bảo bối.”

Giọng trầm thấp, đầy cưng chiều vang lên trong trường quay.

Cả hội trường sững sờ.

Vì giọng đó, giống y như Phó Hàn Trì, người thừa kế mới của nhà họ Phó!

“Kiều Kiều, trai em là…!?” MC muốn xác nhận.

Nhưng ngay sau đó, Tô Kiều Kiều đã đích thân vạch trần sự thật.

Cô ta phụng phịu, mặt đỏ bừng, oán trách vào điện thoại:

“Phó Hàn Trì! Anh phiền ch ,et đi !”

“Em đã bao nhiêu lần là không gọi em là bảo bối, sao không chịu sửa?”

Hoa đán nổi tiếng và người thừa kế nhà họ Phó nhau, đúng nghĩa là trai tài sắc.

Màn hình livestream lập tức bùng nổ.

Trong trường quay, không ít người cũng Tô Kiều Kiều bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Được rồi rồi, tiểu tổ tông của , em không thích thì không gọi nữa.”

“Nhưng em đang việc cơ mà? Gọi cho đột ngột thế này là vì nhớ à?”

Giọng điệu ta dịu dàng, cưng chiều đến không chịu nổi, chưa cần Tô Kiều Kiều nũng đã tự nũng trước.

Trường quay vỡ òa tiếng hú hét, cổ vũ.

Chỉ có tôi, mí mắt run rẩy, móng tay nhọn c ,ắm sâu vào lòng bàn tay.

Phó Hàn Trì sao lại là trai của Tô Kiều Kiều?

Rõ ràng ta là chồng tôi…

Tôi và Phó Hàn Trì đã kết hôn bí mật suốt bảy năm.

Bảy năm qua tôi từng vài lần đề nghị công khai, ta luôn nhạt:

“Ôn Tri Họa, nếu nhà họ Phó mà bị dính dáng đến một diễn viên như em, thì giá trị thương hiệu sẽ tụt th ,ê th ,ảm.”

Anh ta không muốn công khai.

Thời gian lâu dần, bên ngoài bắt đầu thắc mắc tại sao tôi luôn đã kết hôn xung quanh lại chẳng có ai.

Người ta đồn rằng tôi đại gia bao n,uôi.

Cũng có người , thấy tôi từng đi xe của “cha nuôi”.

Họ dựng chuyện tôi là “ dùng chung trong giới giải trí”, còn Phó Hàn Trì thì ngơ, không hề đính chính.

Vậy mà bây giờ, ta đang ngọt ngào dỗ dành Tô Kiều Kiều, gọi “bảo bối”, “tiểu tổ tông” không ngừng.

Dù MC nhắc rằng đang phát sóng trực tiếp, ta cũng chỉ lạnh nhạt chào hỏi:

“Chào mọi người, tôi là Phó Hàn Trì, trai của Kiều Kiều.”

“Kiều Kiều còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, mong mọi người nể mặt tôi mà quan tâm đến ấy nhiều hơn. Làm phiền rồi.”

Người thừa kế hào môn đích thân thay người xử lý quan hệ xã giao.

MC và các khách mời đồng loạt bày tỏ “lụi tim”.

Kết thúc cuộc gọi, MC lại quay sang tôi:

“Chị Tri Họa, Kiều Kiều vừa rồi đã cho chúng ta thấy thế nào là màn nũng chuẩn chỉnh.”

“Không biết chị có muốn thử một lần không?”

MC vừa dứt lời.

Tô Kiều Kiều đã đưa điện thoại cho tôi:

“Chị Tri Họa, em từng nghe chị đã kết hôn, đến giờ vẫn không biết chồng chị là ai.”

“Chị giấu kỹ như , hôm nay cũng nên để tụi em quen một chút chứ?”

Cô ta chớp mắt, khóe môi cong lên một cách đắc ý.

Quả thật, ta có quyền đắc ý.

Cô ta đã gọi cho chồng tôi trước tôi, tôi còn biết gọi cho ai nữa?

Tôi cầm điện thoại, không đậy.

Màn hình livestream nhanh chóng tràn ngập những bình luận á,c ý:

“Ông chủ bao nuôi ta chắc chỉ quan tâm chuyện trên giường, chẳng buồn nhận ta ngoài đời.”

“Nghe Ôn Tri Họa vừa sinh con, sinh con h,oang à? Sao lại không nhớ số chồng?”

“Bình tĩnh nào! Cô ta là đại d ,âm ph ,ụ có tiếng trong giới, chẳng người đàn ông nào muốn nhận ta là vợ đâu. Không dám gọi điện là đúng rồi.”

Chỉ trong chốc lát, từ khóa “Ôn Tri Họa không ai cần” lập tức leo lên top tìm kiếm.

Chương trình mà tôi vất vả lắm mới giành , lại một lần nữa biến tôi thành con chuột ai ai cũng muốn đ ,ập ch ,et.

Tôi mang tiếng xấu trong giới giải trí, mỗi lần bị dân mạng ch ,ửi r,ủa.

Phó Hàn Trì đều sai quản gia bật máy chặn sóng tín hiệu trong biệt thự.

Hôm nay cũng .

Khi ta bước vào nhà, bộ thiết bị chặn sóng đã hoạt năm tiếng.

Không thấy tôi trong phòng khách, ta nhíu mày đẩy cửa phòng trẻ.

Thấy tôi đang ôm Noãn Noãn nằm ngủ.

Anh ta cau mày, giọng khó chịu: “Không thấy tôi về, em ngủ nổi à?”

Bảy năm hôn nhân, mỗi đêm tôi đều ngồi ở ghế chờ ta về mới ngủ.

Nhưng hôm nay, tôi không chờ nữa.

Tôi không muốn đối mặt với ta, nên đã tắt đèn đi ngủ sớm, tự bảo vệ sự yếu đuối trong lòng mình.

Thế mà Phó Hàn Trì lại thấy không quen.

Anh ta tôi, đặt một chiếc hộp quà lớn lên đầu giường.

“Mua cho em đấy. Mở ra xem thử đi?”

Trước nay mỗi lần Phó Hàn Trì tặng quà, đều là vì ta đã chọc giận tôi.

Hôm nay cũng lại tặng quà.

Nhưng tôi chiếc hộp đó, chẳng có chút hứng thú mở ra.

Phó Hàn Trì thấy tôi không đậy.

Anh ta chau mày: “Không mở là có ý gì? Không thích à?”

Ánh mắt ta trầm lại, như thể đã bỏ ra biết bao tâm tư vào món quà đó.

Tôi dừng lại một chút, chỉ tay vào dòng chữ trên hộp, toàn là bỉm, phấn rôm, đồ dùng cho bé.

Nhìn ta, im lặng không gì.

“Mấy thứ này, dù có mở ra… thì có món nào dùng cho em không?”

Tôi không trò khóc lóc th ,ảm thương, không phụ họa màn hối lỗi của ta.

Phó Hàn Trì lập tức nổi giận.

Mặt đỏ gay, chỉ tay vào mặt tôi mắng lớn:

“Ôn Tri Họa, thái độ của em là sao hả?”

“Cuộc hôn nhân này là do em tính toán mà có! Đã dám tính kế tôi thì phải chịu hậu quả!”

“Hơn nữa, em còn chẳng bằng một ngón chân của Tô Kiều Kiều! Tôi chọn ở bên ấy chẳng phải là chuyện quá hợp lý sao?”

“Chẳng lẽ em còn nghĩ tôi sẽ vì em mà giữ thân như ngọc mãi à? Nực !”

Lời lẽ lạnh lùng vô của ta khiến Noãn Noãn đang ngủ bị đánh thức.

Con bé khua tay khóc lớn.

“Mẹ… mẹ…”

Tiếng gọi non nớt của con như tiếng thú con kêu cứu.

Tôi mềm lòng, vội vàng bế con lên dỗ dành.

Phó Hàn Trì chẳng buồn để ý, trực tiếp nhận cuộc gọi từ Tô Kiều Kiều.

“Chồng à, đi rồi là em chẳng tìm thấy dép đâu cả, đi lại thấy sàn lạnh buốt luôn á!”

Giọng điệu yểu điệu của Tô Kiều Kiều vang lên trong điện thoại.

Phó Hàn Trì, vừa mới nổi giận đùng đùng vì tiếng khóc trẻ con, lập tức sắc mặt dịu lại.

“Dép gì mà không tìm thấy chứ? Nó ở ngay…”

Vừa , ta vừa bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, trời không biết từ khi nào đã mưa.

Nhưng bước chân ta vẫn dứt khoát không chút chần chừ.

Anh ta như một hùng, vội vã đi cứu lấy người của mình.

Còn tôi, chỉ biết khổ, mặc cho nỗi đau và uất nghẹn dâng trào.

Kết thúc chương trình, Tô Kiều Kiều đến tìm tôi, đưa tôi tài khoản phụ của ta.

Cô ta không hiểu vì sao lúc nghe giọng Phó Hàn Trì trong điện thoại, tôi lại thất thần như thế.

Cô ta khinh thường hỏi:

“Ôn Tri Họa, vừa rồi chị biểu cảm kiểu gì ?”

“Tôi với Phó Hàn Trì đã bên nhau hơn hai năm rồi, chẳng lẽ giờ chị mới biết?”

Tôi ngơ ngác, ta trực tiếp đưa tài khoản nhỏ cho tôi.

“Chị tự xem đi. Phó Hàn Trì rất tôi. Dù chị có sinh con cho ta, người ấy vẫn là tôi!”

Tô Kiều Kiều rất tàn nhẫn.

Trong tài khoản phụ ta đưa, có đầy rẫy những điều tôi chưa từng biết về Phó Hàn Trì.

Tháng Năm hai năm trước, ta viết:

“Bạn trai tôi tôi lắm luôn! Tôi chỉ buột miệng muốn ăn vải, thế mà ảnh lột cho tận hai ký, tay đỏ hết cả lên!”

Một năm trước, vào mùa đông, ta viết:

“Lúc băng qua đường, suýt chút nữa tôi bị một tên say xỉn vượt đèn đỏ đâm vào! May mà trai tôi kịp thời xuất hiện bảo vệ tôi!”

Nửa năm trước, ta lại viết:

“Bạn trai tôi ngốc quá đi mất, tôi không muốn sinh con, thế là ấy đi bế đứa trẻ nhà người ta đưa cho tôi. Tôi chỉ thôi mà, vì ấy, sinh một trăm đứa tôi cũng không ngại!”

Lời văn của Tô Kiều Kiều sinh đến lạ.

Nhìn những dòng chữ ấy, nước mắt tôi không kìm rơi xuống.

Nhưng điều khiến tôi sụp đổ hơn cả, là Tô Kiều Kiều dường như sợ chỉ có lời thì chưa đủ sức thuyết phục.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...