17
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện trong nhà, tôi quay lại viện nghiên cứu.
Lúc gặp tôi, giáo sư không gì, chỉ ôm tôi thật chặt.
Tôi bật tự giễu:
“Hóa ra trong mắt , em mong manh đến sao?”
Giáo sư bực mình đến mức lập tức hối thúc tôi nộp luận văn.
Tôi lập tức im miệng.
Tôi lại quay về cuộc sống hai điểm một tuyến, sáng đến viện nghiên cứu, tối về nhà.
Tuy có chút đơn điệu, đầy an yên.
Đây mới chính là nơi tôi thuộc về.
Ngày thứ hai sau khi quay lại, có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cổng viện nghiên cứu.
Tôi thí nghiệm trong phòng, ta đứng tựa lưng vào bức tường phủ đầy hoa tử đằng.
Mỗi khi tôi đứng cạnh cửa sổ, hướng mắt xa, đều có thể thấy ta ngẩng đầu tôi.
Khi tôi cùng đồng nghiệp ra ngoài khảo sát, ta dựng lều ngay bên bờ sông gần đó.
Nhiều đêm, khi tôi mất ngủ đi dạo quanh khu trại, từ xa đều thấy ánh lửa nhỏ leo lét.
Nửa tháng cứ thế trôi qua.
Đến một ngày, giáo sư báo với tôi tin vui.
Viện nghiên cứu có một suất tu nghiệp nước ngoài, và tên tôi đã đưa vào danh sách đề cử.
Đây là cơ hội tôi đã mong chờ từ rất lâu.
Nhưng khi thật sự đối diện với nó, tôi lại bất giác chùn bước.
Viện nghiên cứu có rất nhiều đàn , đàn chị có kinh nghiệm phong phú hơn tôi.
Đáng lẽ ra, suất đi tu nghiệp này vốn không đến lượt tôi.
Giáo sư thấu sự do dự của tôi, bà dịu dàng hỏi:
“Diễm Diễm, em còn nhớ lời hứa với không?”
Tất nhiên là nhớ.
Tôi cũng muốn trở thành một người phụ nữ như giáo sư.
Kiên cường, độc lập, không dựa dẫm vào ai, và góp phần tạo ra những thay đổi dù nhỏ bé ý nghĩa cho một thế giới vẫn còn đầy rẫy những bất công với phụ nữ.
Hôm tôi quyết định đi du học, trời đổ mưa lớn.
Tôi đứng bên cửa sổ ký túc xá, cơn mưa như trút nước quét sạch con hẻm nhỏ trước tòa nhà.
Một bóng người màu đen đứng bất dưới mưa, mặc cho từng hạt nước đập mạnh lên cơ thể ta.
Giáo sư :
“Diễm Diễm, ra gặp cậu ấy đi.”
18
Tôi cầm ô, bước xuống lầu.
Thẩm Tuấn cúi đầu xuống đất, nước mưa theo mái tóc nhỏ giọt xuống khuôn mặt ta.
Tôi nghiêng ô, che đi nửa người ta.
Anh ta mơ hồ ngẩng đầu lên, khi thấy tôi, ánh mắt lóe sáng.
Tôi chợt nhớ đến một buổi tối năm lớp 11.
Hôm đó, tan học, ta giận dỗi tôi nên không đợi tôi về cùng.
Ngay lúc ấy, trời đột ngột đổ mưa lớn, y như hôm nay.
Khi tôi tìm thấy ta, ta đang ngồi xổm trong góc tường, ôm một mèo con hoang vào lòng.
Cả người ướt sũng, vẫn cởi áo khoác trùm lên con mèo nhỏ.
Khi ấy, ta cũng như bây giờ—ướt đẫm như một chó con bị bỏ rơi.
Lúc đó tôi còn nhạo ta, rằng giả vờ mạnh mẽ gì, thà đứng ôm mèo dưới mưa cũng không chịu mở miệng gọi tôi.
Anh ta vẫn ngang bướng, không hề đợi tôi.
Nhưng nếu không đợi tôi, sao ta không bế mèo về nhà luôn?
Tôi quen ta bao năm nay, đã thấu dáng vẻ dối của ta từ lâu.
Thực ra, mỗi lần dùng danh nghĩa “đồng nghiệp” để chặn scandal ái, tôi đều thấy sự bối rối của ta.
Chỉ là tôi không muốn thừa nhận mà thôi.
Mọi thứ đã thay đổi từ rất lâu rồi.
Chàng trai năm ấy, người chỉ cần nắm tay cũng đỏ mặt, đã đi đâu mất rồi?
Tôi không biết.
Tôi chỉ thấy trước mắt một khuôn mặt gầy gò, nhợt nhạt, đôi mắt ta dõi theo tôi, ngón tay khẽ cử .
“Diễm Diễm, …”
Tôi cắt ngang, nở một nụ nhẹ nhàng.
“Thẩm Tuấn, tôi sắp ra nước ngoài rồi.”
Ánh mắt ta thoáng sững sờ:
“Anh… có thể đợi em mà, Diễm Diễm.”
Tôi lắc đầu.
“Thẩm Tuấn, không ai có thể mãi đứng yên chờ đợi một người cả.”
“Tôi phải tiến về phía trước.”
“Mong rằng cũng .”
19
Tin tức về Thẩm Tuấn một tuần sau đó mới đến tai tôi.
Mẹ ta gọi cho tôi, giọng nghẹn ngào, rằng Thẩm Tuấn gặp tai nạn nghiêm trọng khi lái xe về nhà.
Anh ta hôn mê bảy ngày bảy đêm trong ICU, tối qua mới chuyển đến phòng bệnh thường.
Nhưng lưng vốn đã có vết thương cũ, nay lại bị tổn thương nghiêm trọng hơn.
Có lẽ, cả đời này ta sẽ không thể đứng dậy đi lại bình thường nữa.
Mẹ ta , ta vẫn nhớ tôi, ngay cả trong mơ cũng gọi tên tôi.
Bà hy vọng trước khi tôi rời đi, có thể đến thăm ta một lần cuối cùng.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp Thẩm Tuấn.
Khi tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh VIP, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Tôi thấy ta.
Anh ta gầy hơn rất nhiều, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, gần như nuốt trọn lấy thân thể ta.
Tóc mái rối bù che khuất đôi mắt, ta ngồi trên xe lăn, lặng lẽ ra xa.
Bên ngoài cửa sổ, một công trường đang xây dựng.
Ở đó, một ngôi trường tiểu học mới sẽ sớm hoàn thành.
Sẽ có những đứa trẻ chạy nhảy trên sân chơi, chào đón một tương lai rực rỡ.
Giống như Thẩm Tuấn của rất nhiều năm về trước.
Tôi ngẩng đầu, kiềm lại giọt nước mắt.
Anh ta quay sang tôi, cố nặn ra một nụ .
“Diễm Diễm, em đến rồi.”
Tôi gật đầu, giả vờ nhẹ nhõm:
“Dạo này cảm thấy thế nào rồi?”
Anh ta im lặng vài giây, rồi chậm rãi gật đầu.
Sau đó, thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng chữ :
“Diễm Diễm, em sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Chúc em, sớm ngày học thành trở về.”
20
Trước khi rời đi, số tiền quyên góp của trai tôi đã chuyển đến viện nghiên cứu.
Tôi cùng giáo sư thức trắng mấy đêm, cuối cùng cũng hoàn thiện bản phác thảo đầu tiên của kế hoạch mà bà đã ấp ủ suốt bao năm.
Từ nay sẽ có nhiều phụ nữ hơn có thể tự tin bước vào viện nghiên cứu.
Không bị phân biệt giới tính.
Không bị giới hạn bởi tuổi tác, tính cách hay xuất thân.
Số tiền quyên góp sẽ sử dụng toàn bộ để hỗ trợ các nữ nghiên cứu sinh, hoặc những có tiềm năng bước vào ngành.
Giáo sư sắp nghỉ hưu.
Nhưng còn tôi.
Còn ấy, còn họ, còn hàng ngàn phụ nữ khác sẽ tiếp tục con đường này.
Phụ nữ có thể không dựa vào bất kỳ ai, cũng có thể tự tay xây dựng thế giới của riêng mình.
End
Bạn thấy sao?