Hôn Nhân Bí Mật [...] – Chương 1

Tôi là một nhà nghiên cứu địa chất vô danh, cũng là bí mật của ngôi sao đang hot nhất hiện nay.

Ba năm đính hôn, tin đồn ái của ta vô số, trong danh sách tin đồn chưa từng có tôi.

Cho đến khi tôi mời tham gia cùng một chương trình tạp kỹ với ta.

Tận mắt chứng kiến tin đồn trước ống kính diễn như thật, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ta.

Cả trường quay sững sờ.

Tôi rút ra chiếc nhẫn đính hôn đôi với ta, tươi hùa theo:

“Ở bên nhau đi! Ở bên nhau đi!”

Tôi theo ý ta, để ta tự do.

Nhưng ta lại hoảng hốt.

1

Khi bất ngờ nhận lời mời tham gia chương trình tạp kỹ, tôi đang theo giáo sư khảo sát trong rừng sâu.

Mặc áo khoác chống gió rộng thùng thình, đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem đã là chuyện thường ngày.

, khi thấy tin nhắn từ nhân viên chương trình, tôi ngay lập tức nghĩ đó là lừa đảo.

Mãi đến khi thấy tên show, tôi mới sững lại.

Thì ra đây chính là chương trình tôi đã hẹn lịch từ hơn nửa năm trước với Thẩm Tuấn.

Anh ấy rất xem trọng show này.

Ít nhất là theo tôi thấy.

Bởi vì từ khi chương trình bắt đầu quay nửa tháng trước, ấy chưa từng trả lời tin nhắn của tôi.

Trước khi nhận lời mời, tôi cũng đã thử liên lạc với ấy.

Nhưng điện thoại của ấy không bao giờ kết nối .

Cho đến khi tôi tăng tốc hoàn thành công việc của mình, xin phép giáo sư nghỉ để lên đường, vẫn không hề nhận hồi âm.

Có lẽ là do quay show quá bận rộn và mệt mỏi.

Tôi tự an ủi mình như mọi lần trước.

Và mọi chuyện đúng như tôi dự đoán.

Anh ấy thực sự rất bận.

Khi tôi đến phim trường, giữa đám đông hỗn loạn, tôi ngay lập tức thấy Thẩm Tuấn.

Anh ấy mặc áo hoodie xám, nửa ngồi nửa quỳ trước một thanh thuần đang rất nổi gần đây.

Ống quần ta xắn lên, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, đặt lên đùi Thẩm Tuấn.

Anh ấy cầm một hộp thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên mắt cá chân cho ta.

nũng, khẽ chạm vào khóe môi ấy.

Anh ấy đến mức đôi mắt cong lên như vầng trăng.

Từ khi trái ý gia đình bước vào showbiz, ấy hiếm khi vui vẻ đến thế.

Có lẽ là do ánh mắt tôi quá mức rõ ràng, ấy thoáng qua về phía tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau, ấy thoáng bối rối.

Sau đó, ấy giơ tay vẫy tôi.

Hệt như hồi cấp ba, mỗi ngày đứng ở ngã tư đợi tôi đi học.

Nụ ấy, vẫn rực rỡ như ánh mặt trời.

Nhưng tôi lại thấy bất an.

Như thể giữa chúng tôi đã có một sự thay đổi mà tôi không hay biết.

Tôi mím môi, giả vờ không thấy, quay người bước đi.

2

Thẩm Tuấn tránh ánh mắt của mọi người, kéo tôi vào một góc khuất.

Tựa lưng vào tường, tôi ngẩng đầu chỉ thấy thân hình cao lớn của ấy từ từ cúi xuống.

Ánh nắng chiếu qua phủ một lớp ánh vàng lên đuôi tóc ngắn của ấy.

Anh ấy vẫn như mọi khi, vô thức dùng đầu ngón tay nghịch những sợi tóc lộn xộn của tôi.

“Diễm Diễm, em nhớ nên đến thăm à?”

Tôi khựng lại, đưa tay vòng qua cổ ấy.

“Chẳng lẽ nửa năm không gặp, không nhớ em sao?”

“Sao có thể không nhớ chứ?”

Anh ấy bật khẽ, giọng mang theo chút ý .

“Lần sau em đến, nên báo trước một tiếng, sẽ cho người ra đón em.”

Tôi bỗng nhớ đến giao diện tin nhắn đầy những khung hội thoại màu xanh lá.

Đều là những tin nhắn tôi gửi cho ấy, kể chuyện vui khi đi khảo sát thực địa.

Chưa một lần nhận hồi âm.

Đằng sau chợt vang lên một tiếng dịu dàng đầy nữ tính.

váy trắng lúc nãy không biết bằng cách nào đã tìm đến đây.

Thẩm Tuấn theo phản xạ lập tức đẩy tay tôi ra.

Tai ấy đỏ lên, gương mặt cũng lộ rõ sự bối rối.

“Trì Sương? Sao em lại ở đây?”

Nữ diễn viên tên Trì Sương không trả lời ấy.

Cô ta xoay người, cẩn thận đánh giá tôi từ đầu đến chân.

Một lúc sau, ta thử dò hỏi:

“Chị là… fan của A Tuấn à?”

“Không ngờ lại theo đến tận phim trường.”

Còn chưa kịp để tôi trả lời, Thẩm Tuấn đã vội vàng phủ nhận.

Anh ấy kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi.

“Ồ, đây là một người lâu năm của , Chu Diễm.”

“Diễm Diễm, đây là đồng nghiệp quay show cùng , Trì Sương.”

Trì Sương dường như không hài lòng với cách giới thiệu này.

Cô ta cắn môi suy nghĩ hồi lâu rồi mới vươn tay về phía tôi.

“Chào chị, tôi là Trì Sương.”

Tôi lịch sự bắt tay, khẽ .

“Chào , tôi là bình thường của Thẩm Tuấn, Chu Diễm.”

Cố ý nhấn mạnh hai chữ bình thường.

Thẩm Tuấn không tự nhiên mà dời ánh mắt đi.

Sau khi đuổi khéo Trì Sương rời đi, ấy cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ tôi.

“Trì Sương là đồng nghiệp đã hợp tác lâu nay. Đột ngột công khai quan hệ của chúng ta không phải ý hay.”

“Diễm Diễm hiểu chuyện nhất, chắc chắn sẽ không so đo với , đúng không?”

Sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên bờ vai tôi.

Từng sợi tóc ngắn cứng chạm vào vùng da nhạy cảm.

Nhưng tôi không có phản ứng gì.

Giống như vô số lần trước đây, tôi chỉ khẽ đáp lại.

Thẩm Tuấn như một kẻ đi săn, từng bước từng bước tiến lại gần.

Ánh sáng trước mắt bị che khuất hoàn toàn.

Anh ấy cắn nhẹ môi tôi, như một hình .

Nhiệt độ ấm áp xen lẫn hơi ẩm.

Cả giọng bên tai cũng trở nên mơ hồ.

Anh ấy thì thầm:

“Diễm Diễm, chúng ta còn rất nhiều lần bảy năm nữa.”

3

Tôi và Thẩm Tuấn quen nhau không chỉ mới bảy năm.

Vì nhà họ Chu và nhà họ Thẩm là lâu đời, chúng tôi biết nhau từ bé.

Nói đơn giản hơn, từ khi còn đóng bỉm, số phận của tôi và ấy đã bị gia đình gắn kết với nhau.

May mắn thay, cuộc hôn nhân sắp đặt này đối với tôi không phải điều tệ .

Từ lúc trái tim biết rung , tôi đã thích ấy.

Cho đến hôm nay, tôi vẫn nghĩ rằng ấy cũng .

Nhưng tôi chợt nhận ra, từ khi tốt nghiệp đại học, tôi chọn học cao học trái ngành, còn ấy bước chân vào giới giải trí, chúng tôi dường như ngày càng xa nhau.

Người ưu tiên hàng đầu của ấy, ngoại lệ duy nhất của ấy, có vẻ đã không còn là tôi nữa.

Tôi siết chặt micro trong tay, ngẩng đầu nữ diễn viên mặc váy trắng trước mặt.

Trì Sương, cái tên như người, khi không thì lạnh lùng như sương giá giữa mùa đông, gương mặt viết rõ hai chữ không gần gũi.

Nhưng một khi đã , lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác.

Hàng lông mày cong cong, lúm đồng tiền nhỏ xinh đúng vị trí, khiến ta cư dân mạng phong là “ngọc nữ thế hệ mới”.

Như ngay lúc này, ta ngắt lời tôi, khóe môi cong lên, nụ trong sáng đầy thu hút.

“Diễm Diễm, cậu thật giỏi, có phải từ nhỏ đã học về địa chất không?”

“Không như tớ, đầu óc chậm chạp, chẳng nhớ nổi gì cả. Dù có hứng thú với địa chất thì cũng chỉ có thể hiểu sơ sơ qua lời cậu giảng.”

“Tháng sau tớ và Thẩm Tuấn định đi du lịch nước ngoài, nếu cậu rảnh thì tớ có thể cậu hướng dẫn viên riêng nhé? Giá cả không thành vấn đề đâu.”

Vừa , ta vừa khoác tay Thẩm Tuấn, nũng nịu hỏi:

“A Tuấn, thấy sao?”

Tôi không thích ta.

Nhưng chẳng liên quan gì đến Thẩm Tuấn.

Sinh ra trong gia đình như thế này, tôi hiểu rõ rằng không nên ngắt lời người khác.

Nhưng đây đã là lần thứ ba Trì Sương chen ngang khi tôi đang giảng giải.

Tôi ghét những kẻ thiếu lịch sự.

“Xin lỗi, đây là một mức giá khác.”

“Hơn nữa, tôi cũng chẳng thiếu tiền.”

4

Bữa tiệc lửa trại buổi tối là nơi các khách mời diễn viên nghỉ ngơi và ăn uống.

Không cần tham gia, tôi bèn bê ghế nhỏ ra, ngồi cùng nhân viên chương trình, vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu.

Trong lúc rảnh rỗi, tôi tranh thủ lướt Weibo.

#Trì Sương là ngốc nghếch đáng sao?#

Đã nằm trên top 1 hot search suốt mấy giờ liền.

Fan của ta chia thành ba phe, chiếm lĩnh phần bình luận trên các bài viết có lượt thích cao nhất.

Một nhóm xuýt xoa ta ngốc nghếch dễ thương, như một bé chưa trải sự đời.

Nhóm khác thì gào lên muốn cả thế giới biết rằng ánh mắt Thẩm Tuấn ta mập mờ đến mức có thể kéo thành sợi tơ cảm.

Nhóm còn lại thì ngấm ngầm chế giễu tôi, bảo rằng có học thức EQ bằng không, lại còn khiến Trì Sương xấu hổ ngay trước ống kính.

Tôi càng đọc càng thấy buồn .

Thì ra nổi tiếng cũng chẳng khó như .

Nhìn đi, từ một nhà nghiên cứu vô danh, tôi đã có hẳn một siêu thoại riêng trên Weibo.

Dù là siêu thoại bị ghét.

Ánh mắt tôi dần lạnh đi.

Không gian xung quanh bỗng trở nên yên ắng hơn rất nhiều.

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu về phía trung tâm bữa tiệc lửa trại.

Chỉ thấy Trì Sương, vốn đang ngồi đối diện Thẩm Tuấn, không biết từ lúc nào đã đứng dậy.

Cô ta cúi người, chống tay lên bàn ngay trước mặt ấy.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức gương mặt gần như chạm vào nhau.

Cô ta cầm dao nĩa, cắt một miếng bít tết chín vừa, thịt mềm rỉ nước, đưa đến trước mặt Thẩm Tuấn.

Anh ấy do dự vài giây, cuối cùng vẫn há miệng nuốt trọn miếng bít tết đó.

Tôi thấy nước sốt chảy dọc theo khóe môi ấy.

Ngay sau đó, Trì Sương lại có tác táo bạo hơn.

Dưới ánh lửa bập bùng cháy sáng, ta ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ấy.

Trong đôi mắt mở lớn của Thẩm Tuấn, ánh lửa đỏ rực phản chiếu rõ ràng.

Dù chỉ là một nụ hôn thoáng qua vệt nước sốt bên môi ấy đã hoàn toàn biến mất.

Mọi người xung quanh đồng loạt hít sâu.

Cả hiện trường xôn xao.

【Đù, hai người họ là thật sao? Không phải kịch bản à?!】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...