"Xuyên, đã trễ thế này còn muốn ra ngoài sao?" Ban đêm tĩnh lặng, thấy mặc chỉnh tề lấy chìa khóa xe, cuối cùng Tiếu Huyên vẫn nhịn không hỏi ra miệng.
Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, không phải không nghe .
Chỉ là trong trí nhớ của , Quý Xuyên chỉ lợi dụng Tiếu Bảo Bối, lợi dụng ấy để nắm lấy danh vọng.
Cho nên, mới yên tâm như thế, không quan tâm ta vẫn còn ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
Nhưng hôm nay Tiếu Huyên cảm nhận nguy cơ trước nay chưa từng có.
"Huyên Huyên, đến bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn chưa về nhà. Anh phải ra ngoài tìm xem. . . . . ." Quý Xuyên đang muốn đi ra ngoài cũng thấu lo lắng của , ta xoay người lại, hai tay đặt trên đầu vai của .
"Có thể Bảo Bối còn đang đi dạo ở bên ngoài. Em cũng biết, ấy vẫn còn trẻ con. Có khi mê chơi quá, ngay cả ba của ấy cũng đã không thể kiểm soát ." Tay của Tiếu Huyên lần thứ hai hóa thành dây thừng, muốn quấn người đàn ông này lại, không muốn ta đi khỏi.
Khi tay còn chưa hoàn toàn quấn hết eo của ta, người đàn ông liền trực tiếp kéo tay ra.
"Huyên Huyên, em cũng biết ấy còn nhỏ. Đã trễ thế này, một mình ấy ở bên ngoài rất nguy hiểm. Ngoan, rất nhanh liền trở lại. . . . . ." Nhìn Tiếu Huyên chằm chằm đôi tay bị kéo ra, tiện đà : "Huyên Huyên, hi vọng em hiểu . Em cũng biết, bây giờ ấy vẫn còn là ‘Vị hôn thê của Quý Xuyên’ trong miệng người khác. Được rồi, em đi ngủ sớm một chút, lập tức sẽ trở về."
Nói xong, người đàn ông xoay người rời đi.
Chính vì Quý Xuyên đi gấp, cho nên ta không thể nghe người phụ nữ sau lưng hỏi: "Cô ấy là vị hôn thê của Quý Xuyên trong miệng người khác, còn ? Anh đối đãi với Tiếu Bảo Bối thế nào?"
Tiếu Huyên nghe giọng của mình, trầm thấp khàn khàn, một chút cũng không giống . . . . . .
—— Tuyến phân cách ——
"Ba ba, mấy giờ rồi?"
"Ba ba?"
Ở trong phòng canh giữ một đêm, Kiều Trác Phàm thật không ngờ mình lại nhận một tiếng gọi như .
Ba ba?
Thật thú vị.
Tuy nhiên Kiều Trác Phàm muốn cho Tiếu Bảo Bối biết, dựa vào tuổi của không thể sinh ra một lớn như . Nhưng nếu Tiếu Bảo Bối thật sự thiếu hụt thương của cha, cũng không để ý ba một chút.
"Trời ạ, đây là chỗ nào?"
"Mình bị con rắn kia ăn rồi sao? Đây là thiên đường?" Cô nhỏ mở hai mắt thấy khung cảnh lạ lẫm, liền nhanh nhẹn ngồi dậy, hơn nữa lại còn kẹp chăn bộ dáng khổ sở.
Nhìn siết chặt chăn, khóe miệng Kiều Trác Phàm cong lên rõ ràng.
Vì sao này chưa bao giờ diễn giống như trong kịch bản?
Khi những khác tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, không phải trước tiên nên xốc chăn lên kiểm tra quần áo của mình có đầy đủ hay không sao? Vì sao rơi vào tay của Tiếu Bảo Bối, trực tiếp biến thành kẹp chăn?
Chẳng qua bộ dáng cúi đầu cực kì thương cảm, Kiều Trác Phàm định có lòng tốt, đến an ủi .
Nhưng ở phía sau, lại nghe thấy nhỏ kia thì thào tự : "Đừng mà, kỳ thật tôi muốn ác quỷ."
Vừa nghe lời này, mặt Kiều Trác Phàm đầy vạch đen.
Cô nhỏ à, đầu của em có thể không suy nghĩ lung tung như không?
"Muốn gặp quỷ sao?" Đột nhiên Kiều Trác Phàm xuất hiện, đang ôm chăn sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống sàn nhà.
"Anh. . . . . . Tại sao lại ở đây?" Siết chặt chăn, vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối rất kinh ngạc.
"Tại sao tôi ở đây? Còn không phải đều là do em sao? Bộ dáng hung dữ như , ai mà nghĩ em giống như một nhỏ bị hù sợ?" Vẻ mặt biểu hiện ý không thèm.
"Vốn người ta chỉ là một nhỏ nha."
Ngăn tiếng thủ thỉ trong cổ họng, mặt có chút hồng.
"Nếu là một , tại sao ngay cả một chút bộ dáng của con cũng không có?" Dưới ánh sáng màu vàng lờ mờ, người nào đó không chút kiêng kị đánh giá .
Điều này cho Tiếu Bảo Bối có chút căng thẳng, không tự giác ôm chặt cái chăn.
Kỳ thật khi tỉnh lại, Tiếu Bảo Bối liền biết quần áo của mình đều còn đầy đủ. Cũng không biết vì sao, bị người đàn ông này , cảm thấy giống như quần áo của mình đều bị lột sạch.
"Ai tôi không có dáng vẻ của con ?" Tiếu Bảo Bối vừa ra, lại bắt gặp khóe miệng của gợi lên nét mới ý thức mình lại trúng kế.
"Có dáng vẻ của con ? Vậy tôi đây cần phải xem kỹ một chút." Không ngòai dự liệu của , quả thực người đàn ông này đang tà ác chằm chằm một chỗ trên cơ thể của .
Lần này, Tiếu Bảo Bối bất tri bất giác phát hiện mình tự đào hố chôn mình.
"Không cho. Đây chính là quyền lợi của Quý Xuyên, ông xã của tôi."
Không biết có phải là ảo giác của Tiếu Bảo Bối hay không, cảm thấy khi đề cập đến hai chữ Quý Xuyên, ánh sáng trong con ngươi đen của lập tức biến mất.
Toàn bộ, xem ra giống như đang nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
Cảm giác này rất quái dị.
Có vẻ như khi ở trong toilet, sau khi nghe thấy tên Quý Xuyên, đột nhiên thay đổi thành người khác.
Chẳng lẽ, Kiều Trác Phàm và Quý Xuyên có thù hận gì sao?
Chẳng thế thì, vì sao mỗi lần nhắc tới tên của Quý Xuyên ở trước mặt , liền trở nên không vui?
Tiếu Bảo Bối còn chưa nghĩ xong vấn đề này, liền thấy môi mỏng của khẽ mở, tiện đà : "Cái này có thể đã không còn do quyết định nữa."
Một câu này, giống như báo hiệu cái gì đó, Tiếu Bảo Bối mơ hồ kích .
Vì thế, bên trong phòng mở ra một cuộc thi chạy.
Tiếu Bảo Bối ôm chăn, chạy ở phía trước, phía sau người đàn ông chậm rãi bước theo.
Nhảy cả buổi trong căn phòng, Tiếu Bảo Bối mệt muốn chết.
Lúc này, rốt cục cũng hiểu rõ, Kiều Trác Phàm không phải đuổi không kịp , mà là giống như con mèo, tóm con chuột không trực tiếp chết, mà là giỡn.
Mà rất không may, chính là con chuột nhỏ kia.
"Mệt rồi sao? Mệt rồi thì ngoan ngoãn nằm xuống, để tôi xem." Người nào đó lười biếng giống như con sư tử mới vừa tỉnh ngủ.
". . . . . ." Xem cái rắm. Tiếu Bảo Bối hò hét trong lòng.
Anh nghĩ tôi đây là người của chắc, muốn xem cái gì liền xem cái đó?
Nhìn Kiều Trác Phàm lần thứ hai đến gần, lần này Tiếu Bảo Bối bỏ chăn chạy đi. Kiều Trác Phàm cũng không ghét cảnh tượng này, chỉ thay đổi chiến thuật.
Cứ mỗi lần Tiếu Bảo Bối cho rằng mình có thể chạy đến cửa, có thể mở cửa ra thì đúng lúc đó sẽ cản ở trước mặt , buộc lòng phải chạy hướng khác.
Chẳng qua, Kiều Trác Phàm không nghĩ tới vì mình thay đổi chiến thuật mà trả giá thật thảm thiết.
Khi Tiếu Bảo Bối chuẩn bị chạy đến cửa, lại chắn trước cửa. Mà bàn chân của Tiếu Bảo Bối không biết bị vấp cái gì, thân thể nghiêng tới trước.
Vì không muốn mặt mình bị đất mẹ ôm vào lòng, đương nhiên thân thể sẽ theo phản ánh tự nhiên là tìm cái gì đó có thể nắm lấy, ổn định thân thể mình.
Chỉ là, lôi kéo như , một tiếng kinh hô quỷ khóc thần sầu truyền ra: "A. . . . . ."
Tiếu Bảo Bối thật không nghĩ tới, lần đầu tiên mình tiếp vô cùng thân mật với một người đàn ông mà trực tiếp nắm lấy vị trí quan trọng nhất của người ta.
Thấy Kiều Trác Phàm co rút thành một cục ru rú ở trong góc, Tiếu Bảo Bối liền bỏ chạy như chó bị giẫm đuôi. . . . . .
Kiều Trác Phàm thật không nghĩ tới, con thỏ răng thép này khó thịt như . Lần đầu tiên giỡn , sắp chút nữa phế đi bảo bối của mình. Bây giờ đau đến ngay cả sức để thở cũng không có.
Nhìn bóng lưng đi xa, Kiều Trác Phàm phẫn hận rũ mắt: ‘Tiếu Bảo Bối, em chết chắc. Lần sau thấy em, nhất định sẽ lột lớp lông thỏ của em không còn một mảnh.’
—— Tuyến phân cách ——
"Nhóc con, còn biết đường trở về?" Buổi sáng hôm nay, Tiếu Bảo Bối sợ hãi rụt rè đứng ở trước cửa nhà, liền nghe tiếng gầm gừ từ trong nhà truyền ra.
Ngẩng đầu, Tiếu Bảo Bối liền thấy ba mình đứng trước cửa lớn, cầm cây đập ruồi trên tay.
"Ba, không nên hung dữ như . Ba không biết, như sẽ người ta sợ." Thấy mặt ông nghiêm túc, Tiếu Bảo Bối lập tức ôm cánh tay của ông nũng.
Người đàn ông trung niên không phải không thấy nét giảo hoạt trên mặt nhóc này, giống như con mèo nhỏ ru rú vào cánh tay của mình, một bụng tức giận liền biến mất.
"Con đó, lần nào cũng xài chiêu này." Tiếu Đằng, ba của Tiếu Bảo Bối, con cưng của nhà họ Tiếu, cũng là người nối nghiệp của tập doàn Tiếu thị, bây giờ tuổi đã trên năm mươi, tuy dáng người cao lớn phong độ hơn cùng tuổi rất nhiều, tóc đã bạc hết.
Khi ông gần bốn mươi tuổi, mới có một đứa con là Tiếu Bảo Bối. Từ lúc đó, Tiếu Bảo Bối sủng lên trời.
Bằng không, ông cũng sẽ không trực tiếp đặt tên cho là Bảo Bối.
"Ba, chiêu này không cần thay đổi gì, có tác dụng là rồi." Người nào đó giống như con hồ ly.
"Đứa nhỏ này, ba của con con có thể lừa bịp như , đối với Quý Xuyên con vẫn nên giải thích một chút." Tiếu Đằng dẹp cậy chụp ruồi qua một bên, tiện thể .
"Quý Xuyên?" Ngữ điệu của , cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Ngay cả Tiếu Bảo Bối cũng không hiểu, vì sao hôm nay khi cha đề cập đến Quý Xuyên, không còn vui vẻ như lúc trước, ngược lại có một loại cảm giác luống cuống.
"Đúng , tối qua ba tìm con không , liền gọi điện thoại cho nó. Kết quả thằng nhóc kia hơn nửa đêm lại chạy ra ngoài, đến bây giờ vẫn đang tìm con ở bên ngoài." Kỳ thật Tiếu Đằng không phải không ra, tên Quý Xuyên kia không thương Bảo Bối nhà ông. Nhưng bởi vì con thích, ông cũng lựa chọn tiếp nhận. Chỉ hy vọng, sau khi bọn chúng kết hôn có thể bồi dưỡng cảm thật tốt.
Chẳng qua khi thấy biểu hiện của Quý Xuyên ngày hôm qua, ông phát hiện trong lòng thằng nhóc này cũng không phải hoàn toàn không có Bảo Bối nhà bọn họ.
"Anh ấy đi tìm con sao?" Tiếu Bảo Bối tiếp tục duy trì biểu kinh ngạc.
Cô không ngốc, đương nhiên ra Quý Xuyên không thích mấy chuyện hung này.
Cô cho rằng, cho dù có đột nhiên biến mất trên thế giới này, Quý Xuyên cũng sẽ không kinh ngạc mới đúng. Cho nên trắng đêm chưa về, đã nghĩ xong đối sách, ứng đối với ba mình.
Nhưng thật không ngờ, Quý Xuyên lại đi tìm một đêm.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Tiếu Đằng còn chưa mở miệng , trước của lớn nhà họ Tiếu xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
"Quý Xuyên. . . . . ." Nhìn thấy người mệt mỏi đi tới, Tiếu Bảo Bối hơi sững sờ.
Tối hôm qua, hình như đi có chút vội vàng. Trên người , chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh bên trong.
"Tiếu Bảo Bối, cả một đêm em đã đi đâu ." Tính của không dễ như ba , vừa vào cửa thấy Tiếu Bảo Bối đứng ở sảnh lớn, liền rống lên. Giống như, muốn trút giận vì một đêm lo lắng này ra.
Thậm chí, tay của còn giương lên, mục tiêu là khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối.
Chỉ là khi tay còn chưa chạm đến khuôn mặt , dứt khoát ngừng lại.
Bởi vì, thấy nước mắt trong mắt Tiếu Bảo Bối.
Mắt của Tiếu Bảo Bối, không phải rất lớn, cũng không câu hồn như Tiếu Huyên, cực kỳ trong sáng.
Mỗi lần Quý Xuyên cũng không dám thẳng vào đôi mắt này, không phải không thích, mà là sợ đôi mắt kia, thấu tất cả.
Bây giờ Tiếu Bảo Bối đứng trước mặt , trên cơ bản đều là cợt nhả. Cho dù liên tiếp bị lời lạnh nhạt trái ý , cũng ít khi tức giận.
Nhưng hôm nay sắp khóc thẳng như , vẫn là lần đầu tiên.
Mà Quý Xuyên cũng phát hiện, Tiếu Bảo Bối như giống như có ma lực quỷ dị, không có cách nào vung một tát này xuống.
"Quý Xuyên, cám ơn . . . . . ." Cám ơn tối hôm qua đi tìm em. . . . . .
Tiếng oa oa của Tiếu Bảo Bối mang theo một giọng khóc nức nở rõ ràng.
Đây là câu đáp lại của Tiếu Bảo Bối khi hôm nay Quý Xuyên vung tay lên, thiếu chút nữa đánh .
Bỏ lại một câu như , Tiếu Bảo Bối xoay người lên lầu.
Mà Quý Xuyên lại chết đứng ở chỗ đó, bởi vì không hiểu ý tứ trong câu vừa rồi của Tiếu Bảo Bối.
Rõ ràng muốn đánh , vì sao Tiếu Bảo Bối còn cám ơn ?
Cô này, càng lúc càng giống như một câu đố.
Mà , giống như bị câu đố này chặn lại, bức rức không yên. . . . . .
Cảm giác như , Quý Xuyên cảm thấy vô lực.
Giống như con mãnh thú bị nhốt ở trong lòng, bắt đầu đánh trả, bắt đầu vội vã muốn xông ra.
Lúc này, vẫn duy trì tác sắp ra tay đánh , thâm sâu ngóng bóng dáng của Tiếu Bảo Bối biến mất sau cánh cửa. . . . . .
Bạn thấy sao?