Trong quán cà phê, Tiếu Huyên đắc ý đưa hai quyển sổ lên phía trước. Mặc dù đang , trong nét tươi đó mang theo hiểm độc, lòng Tiếu Bảo Bối càng nặng nề.
Trong nháy mắt, Tiếu Bảo Bối cảm thấy vật trên tay mình không phải là hai quyển sổ, mà là hai cái tạ. Sức nặng này, cho có chút chống đỡ không nổi.
"Bảo Bối, tại sao lại không xem? Chị tin khi xem xong cái này, em cũng sẽ vui thay chị." Tiếu Huyên giống như một dũng sĩ giành thắng lợi, vừa thúc giục, vừa quan sát Tiếu Bảo Bối. Đôi mắt vui sướng, giờ phút này cho ta càng giống như đang mong đợi vở kịch hay sắp trình diễn.
Dưới sự mong đợi của ta, Tiếu Bảo Bối từ từ lật quyển sổ trên tay ra...
Trước khi mở ra, Tiếu Bảo Bối cố gắng xây dựng lên một bức tường phòng tuyến trong lòng, tự với mình, mặc kệ thấy cái gì cũng không thể biểu hiện quá mức kinh hoảng. Nhưng khi thấy phía trên quyển sổ, thấy bức ảnh hai người thân mật chụp ảnh chung với nhau, Tiếu Bảo Bối phát hiện bức tường mà thật vất vả xây dựng lên trong lòng mình liền sụp đổ ...
"Không... Đây không phải là sự thật. Chị họ, hôm nay nhất định là ngày cá tháng tư, chị giỡn cũng phải có cái mức độ." Cô cố gắng duy trì nụ trên khuôn mặt, chỉ là Tiếu Bảo Bối không biết, nụ bây giờ của còn khó coi hơn khóc.
"Bảo Bối, hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư. Quý Xuyên niệm em tuổi còn nhỏ, sợ em bị thương tổn, vẫn không biết nên sao cho em hiểu. Nhưng chị cảm thấy, chuyện này vẫn nên sớm ra sẽ tốt cho em hơn..."
Tiếu Huyên giải thích hành của bọn họ rất hay, giống như ta thực sự vì muốn tốt cho Tiếu Bảo Bối.
"Không, em không tin." Một tháng trước, người đàn ông đó mới đính hôn với , tháng sau sẽ phải cử hành hôn lễ, sao có thể tin ta đã lãnh giấy hôn thú với người phụ nữ khác chứ.
Cảm của quá kích , đổ tách cà phê đặt truớc mặt. Chất lỏng màu đen, ngoài tung tóe đến Tiếu Huyên, còn sắp tràn đến chiếc áo khoát màu trắng của .
Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng vang, vội vàng cầm lấy khăn giấy chạy đến. Có thể đối với những điều này, Tiếu Bảo Bối giống như hoàn toàn không biết. Cô chỉ cầm lấy quyển sổ, chằm chằm Tiếu Huyên, mắt sáng như đuốc.
"Nếu em không tin, có thể đi hỏi Quý Xuyên." Tiếu Huyên vẫn duy trì đường cong tao nhã, giống như nữ vương tôn quý.
"Đây là chị ." Tiếu Bảo Bối cũng không dừng lại, cầm lấy quyển sổ liền rời đi.
Nhìn bóng lưng Tiếu Bảo Bối đi xa, nụ của Tiếu Huyên đậm dần.
Dùng cách này để giải quyết, sau này Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên cũng không thể tiếp tục. Một khắc kia, ánh mắt của Tiếu Huyên giống như màu cà phê trong tay, hiện ra một loại màu sắc người khác không thể thấu...
- - Tuyến phân cách - -
"Tiếu tiểu thư, Quý tổng đang họp..." Tiếu Bảo Bối đến rất nhanh, trợ lý của Quý Xuyên không thể chặn lại, cửa phòng họp đã bị mở ra.
Lúc này, Quý Xuyên và các nhân viên bên trong phòng họp rối rít về phía Tiếu Bảo Bối, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn. Đây là hội nghị thường kỳ một tuần một lần của Tiếu thị.
Hôm qua cha Tiếu đi công tác, chỉ có thể để Quý Xuyên tham dự. Tiếu Bảo Bối biết rõ, kỳ thật vốn cha có thể đi công tác vào cuối tháng sau, đầu tháng sau là hôn lễ của . Vì muốn bên cạnh mấy ngày trước khi kết hôn, cha phải xử lý hết toàn bộ công việc của tháng này...
Vừa nghĩ tới cha mình lòng tràn đầy vui vẻ mong chờ cảnh tượng đi lấy chồng, Tiếu Bảo Bối càng cảm thấy cuốn sổ trên tay nặng trịch.
"Tiếu Bảo Bối, em..." Quý Xuyên ngồi ở vị trí chủ trì, ngẩng đầu lên , đôi mắt phía sau cặp kính ẩn hiện tức giận đang dâng trào.
Cũng không chờ hắn xong, đột nhiên Tiếu Bảo Bối mở miệng: "Quý Xuyên, tôi có lời muốn với . Những người khác, đi ra ngoài trước đi."
Giọng của vô cùng lạnh lùng. Ngay cả bản thân Tiếu Bảo Bối, cũng có chút kinh ngạc. Hóa ra, cũng có thể lạnh lùng với Quý Xuyên như .
Mà Quý Xuyên dường như cũng bị vẻ lạnh lùng của kinh ngạc, trong lúc nhất thời tức giận trong đôi mắt đều bị kinh ngạc thay thế.
Người trong phòng hợp này, tất cả đều là trưởng bối trong công ty. Bọn họ biết rõ thân phận của Tiếu Bảo Bối. Thấy bày ra bộ dáng như , tất cả mọi người yên lặng dọn dẹp đồ trên bàn sau đó rời đi.
Thấy không mất quá nhiều thời gian, chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng họp, Quý Xuyên cũng có chút buồn bực.
Hắn vẫn cho là, Tiếu Bảo Bối chỉ là bù trong công ty này. Nhưng hôm nay, vài ba câu của có thể cho các bậc tiền bối đều chậm rãi rời đi, Quý Xuyên phát hiện suy nghĩ của đã sai rồi.
"Tiếu Bảo Bối, em biết em đang gì không? Đây là hội nghị của công ty, không phải là..." Không phải là trò .
Quý Xuyên bất mãn vì gián đoạn hội nghị, lại vì địa vị của mình ở công ty không bằng nên tức giận.
Nhưng toàn bộ những điều này, đều bị chặn lại khi Tiếu Bảo Bối trực tiếp đặt quyển sổ màu đỏ xuống trước mặt hắn.
"Tôi chỉ hỏi một câu, sau khi hỏi xong tôi sẽ đi." Cô hắn, không một chút vui vẻ. Lúc này và thường ngày, khuôn mặt bướng bỉnh của ở trong ấn tượng của hắn cách xa vạn dặm.
"Thứ này là thật sao?"
Quý Xuyên có chút mơ hồ, giờ phút này Tiếu Bảo Bối giống như biến thành một người khác.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá .
Trên mặt không chút phấn son. Cho nên, không xinh đẹp quyến rũ như Tiếu Huyên. Nhưng đôi mắt sáng long lanh kia của , tạo thành một sắc thái khác.
Lúc này, môi cũng không mỉm như thường ngày, chỉ mím lại. Kiên định như , giống như đang cho hắn biết, nếu giờ phút này hắn khẳng định đáp án là thật, giữa bọn họ liền chấm hết.
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Xuyên cảm thấy hỗn loạn, không biết nên trả lời vấn đề của Tiếu Bảo Bối như thế nào.
"Tiếu Bảo Bối, ..." Hắn cố gắng giải thích gì đó, cũng như chuẩn bị sang chuyện khác.
Đương nhiên hắn biết quyển sổ màu đỏ kia là thật hay giả. Thậm chí, hắn cũng biết lấy ở đâu.
Nhưng Tiếu Bảo Bối không để ý đến lời của hắn, lại cắt ngang, chỉ hỏi lại lần nữa: "Là thật sao?"
"Là thật, em hãy nghe ..." Kỳ thật Quý Xuyên cũng không biết mình vì sao lại muốn giải thích.
Khi đăng ký với Tiếu Huyên, hắn phải biết rằng, ngày này cuối cùng cũng sẽ đến, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
"Bốp..." Lúc này đây, Tiếu Bảo Bối vẫn không ngắt lời hắn, chỉ có tiếng vỗ tay vang dội cả căn phòng hội nghị.
Cho đến khi cái tát rắn chắc của Tiếu Bảo Bối trôi qua, Quý Xuyên cũng có chút không dám tin. Tiếu Bảo Bối ôn hòa như con cừu nhỏ, thế đánh hắn...
Hắn càng không ngờ tới, là Tiếu Bảo Bối rất bình tĩnh.
"Quý Xuyên, chúng ta chia tay đi." Đây là câu ra từ trong miệng .
Quý Xuyên đã từng tưởng tượng vô số lần, khi ra tất cả những chuyện giữa hắn và Tiếu Huyên cho Tiếu Bảo Bối biết, Tiếu Bảo Bối sẽ là bộ dạng gì, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ như thế này. Không có cảm giác đã buông gánh nặng, càng không có cảm giác tự do thoải mái, chỉ cho hắn rối loạn và phiền não.
Nói ra lời này, liền nhanh chóng xoay người đi.
Bước chân của có chút gấp.
Ngay cả Quý Xuyên, cũng không theo kịp.
Ra khỏi cửa chính phòng họp, cũng không dừng lại, đi thẳng về hướng cửa thang máy.
Còn Quý Xuyên?
Vừa ra khỏi cửa, trợ lý của hắn liền đến : "Quý tổng, Kiều tổng của tập đoàn Đế Phàm tới chơi."
Thành thật mà , Kiều Trác Phàm là người mà bất kỳ ai trong công ty này đều đắc tội không nổi.
Giờ phút này, ngay cả bước chân của Quý Xuyên cũng trở nên có chút do dự.
Cũng chính vì do dự như , cho hắn càng không theo kịp Tiếu Bảo Bối.
Từ khi Tiếu Bảo Bối biết quyển sổ kia là thật, trong đầu giống như bị nhét bông vào, ngay cả bước chân cũng loạn lạc.
Cô đột nhiên tiến vào thang máy, còn có một người.
Người kia thấy có người vào, theo bản năng tránh qua một bên.
Cô không gì, cũng không nhấn nút, chỉ mặc cho nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên má.
"Biết sự thật rồi sao ?" Khi cửa thang máy khép lại, Tiếu Bảo Bối lại nghe giọng quen thuộc.
Cô vừa ngẩng đầu mới phát hiện, hóa ra là Kiều Trác Phàm. Một tay cắm trong túi quần, con ngươi đen lạnh lẽo, vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng như , giống như người ngoài cuộc...
Giọng điệu bình tĩnh của người kia, giống như đã sớm đoán sẽ chật vật như ngày hôm nay.
Giờ khắc này, đột nhiên Tiếu Bảo Bối hiểu ra lần trước gặp mặt vì sao lại những lời kỳ quái như với .
Hóa ra, đã sớm biết chuyện Quý Xuyên và Tiếu Huyên lãnh giấy hôn thú.
"Vì sao không cho tôi biết." Những người khác biết rõ chuyện này, vì sao không biết gì cả? Còn ngây ngốc chìm đắm trong danh hiệu vị hôn thê tốt đẹp kia.
Anh có thể cho biết sớm một chút, tỉnh lại sớm một chút, cũng sẽ không chật vật như hôm nay, Tiếu Bảo Bối là nghĩ như .
Nhưng không trả lời lí do vì sao, mà khi thấy chật vật, đau khổ, giãy giụa, ngay cả an ủi cũng không có. Anh chỉ với : "Đề nghị ngày hôm đó vẫn còn hiệu lực, thừa dịp vẫn chưa hối hận, em có thể suy nghĩ kỹ một chút..."
"Đinh..." Vừa thấy cửa thang máy mở ra, Kiều Trác Phàm không đợi trả lời, dứt khoát rời đi trước.
Bạn thấy sao?