"Huyên Huyên, em đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại ? Anh đang ở văn phòng, chuẩn bị họp." Trong văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Tiếu thị, Quý Xuyên bất đắc dĩ xoa xoa trán mình. Khi dứt lời, môi của hắn nhếch lên. Vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, lướt qua càng giống như là một pho tượng điêu khắc.
Trước kia, Tiếu Huyên hắn rất vừa ý, giữ khoảng cách vừa đúng. Làm cho hai người có chút quyến luyến, cũng cho hai bên một chút tự do.
Nhưng gần đây, hắn không biết rốt cuộc Tiếu Huyên này bị sao. Chỉ cần một lúc không thấy mặt, ta sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho hắn, điều này cho Quý Xuyên có chút nghi hoặc đồng thời cũng có chút không thích.
"Quý Xuyên, em có chút chuyện muốn với . . . . . ." Bên kia điện thoại, giọng của người đàn ông trầm thấp lộ ra chút không kiên nhẫn, Tiếu Huyên sững sờ.
Từ khi ở cùng nhau, người đàn ông này chưa từng đối đãi với ta như ?
Lúc trước, trong buổi lễ của nhà họ Tiếu, lấy thân phận là trai của Tiếu Bảo Bối quen với . Sau này, lại bắt đầu theo đuổi điên cuồng.
Kỳ thật, lúc đó Tiếu Huyên cũng có chút do dự. Trước kia, quan hệ của và Tiếu Bảo Bối cũng không tệ lắm, tuy không phải là chị em ruột, chỉ cần có cái gì tốt, nhóc kia luôn luôn để giành cho .
Đương nhiên, Tiếu Huyên cũng tự nhận là mình đối đãi với Tiếu Bảo Bối cũng không tệ. Chỉ cần đi du lịch, sẽ mua cho Tiếu Bảo Bối một vài món ấy thích.
Chỉ là chút cảm đó, dưới sự theo đuổi của người đàn ông này, dần dần tan rả. . . . . .
Ngay từ đầu, người đàn ông này bởi vì theo đuổi , lòng ta tràn đầy vui mừng. Chỉ cần là chuyện của , đều xử lý cực kỳ cẩn thận, cũng sẽ cực kỳ quan tâm đến cảm nhận của . Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào lại thay đổi.
Trở nên không để ý đến cảm nhận của , ngay cả khi không kiên nhẫn cũng không kiêng dè mà bày ra trước mặt , giống như bây giờ.
"Huyên Huyên, em không biết bây giờ còn một đống chuyện phải xử lý sao? Có chuyện gì cứ trong điện thoại đi." Trong điện thoại hắn giống như đang gầm thét.
Điều này cho tay cầm điện thoại của Tiếu Huyên không tự giác nắm chặt.
Hít một hơi thật sâu, giống như sau khi hạ quyết tâm, rốt cuộc cũng mở miệng: "Quý Xuyên, chúng ta kết hôn đi."
"Huyên Huyên, em có ý gì?" Khi nghe thấy lời kia, người đàn ông trầm mặc một lát.
Khi một lần nữa cho rằng không muốn trả lời mới đúng, lại nghe thấy giọng truyền ra trong điện thoại.
Chỉ là, giọng này còn lạnh nhạt hơn lúc nảy.
Cố nén chóp mũi chua xót, tiếp tục : "Quý Xuyên, tuổi của cũng không còn nhỏ, em cũng đến tuổi kết hôn. Chúng ta. . . . . ."
Lời của còn chưa hết, lại lên tiếng: "Huyên Huyên, em biết rõ hiện tại đã đính hôn với Tiếu Bảo Bối, chuyện này hay là để sau này hãy đi. Bây giờ sắp họp rồi. . . . . ."
Hắn thốt ra lời này xong, cũng cúp điện thoại.
Từ tai nghe truyền ra âm thanh nhắc nhỡ, cũng đáp lại một sự thật nào đó.
Giây phút đó, tay giống như đột nhiên mất đi lực khống chế, điện thoại đột nhiên từ trên tay ta rơi xuống, rơi trên mặt đất, tan nát thành từng mảnh. . . . . .
Quý Xuyên. . . . . .
Trong lòng ta liên tục kêu cái tên này.
Là , cho bắt đầu từng chút từng chút hãm nhập vào bẫy của , từng bước một giao trái tim của ra. . . . . .
Thậm chí khi biết rõ vẫn tiếp tục hãm sâu vào, rất có khả năng bị người ta xa lánh, vẫn không chùn bước muốn ở chung với .
Chỉ là, cái người hãm sâu vào này, giống như đã chán ghét trò chơi này.
Giờ khắc này, Tiếu Huyên cảm thấy tương lai của mình quá tâm tối. . . . . .
—— Tuyến phân cách ——
"Anna, xem Kiều thiếu đột nhiên muốn thu mua công ty sữa chua, đây là chuyện gì ?" Một ngày kia, trong tòa cao ốc tập đoàn Đế Phàm, một quản lý cấp cao nào đó đang theo nữ trợ lý xinh đẹp của Kiều Trác Phàm tra hỏi.
"Làm sao tôi biết? Kiều thiếu việc, sao chúng ta có thể thấu." Cô trợ lý xinh đẹp vừa chảy tóc tơ vàng của mình, vừa .
Gương mặt xinh đẹp, còn có bộ quần áo màu đen bó sát lộ ra bộ ngực tròn trịa, báu vật như thật sự cho đàn ông khó có thể dời hai mắt.
Hơn nữa, trợ lý này còn có một đôi mắt quyến rũ, lại càng cho những người đàn ông tê dại.
"Tôi không phải muốn thấu, tôi là quan hệ của và Kiều thiếu tốt như , có nghe chút tin tức gì hay không ?" Quản lý cấp cao ái muội trừng mắt xinh đẹp này.
"Anna. . . . . ." Khi hai người đang chuyện, giọng của Kiều Trác Phàm từ trong phòng việc truyền đến.
"Kiều tổng, tôi lập tức tới ngay."
"Hắc. . . . . ." Lần này quản lý cấp cao càng phát ra ái muội.
"Đi đi, cho là Kiều thiếu là sao?" Anna trừng mắt ta một cái, sau đó lắc lắc mong chậm rãi bước đi.
—— Tuyến phân cách ——
"Anna, hôm nay thu mua hai công ty sữa chua lớn nhất, cùng tôi đi xem." Anna vừa vào cửa, Kiều Trác Phàm liền đi thẳng vào vấn đề. Đây cũng là phong cách việc của .
"OK, mà Kiều tổng, có thể hỏi một câu tại sao đột nhiên thu mua công ty sữa chua không?" Anna không giống với những nhân viên khác, một chút cũng không sợ Kiều Trác Phàm. Bởi vì, tên vốn là Lăng Công Chúa, cũng là người giàu có, vẻ ngoài lại xinh đẹp, là con một bảo bối của Lăng Nhị.
Cô đến công ty này trợ lý cho Kiều Trác Phàm, mai danh ẩn tích đương nhiên có nguyên nhân của .
Cô cũng tin rằng, trong mấy ngày này Kiều Trác Phàm vô duyên vô cớ thu mua mấy công ty sữa chua, cũng có nguyên nhân.
Chẳng thế thì, một người chưa bao giờ ăn đồ ngọt, ai lại cảm thấy ta sẽ vắt óc tìm mưu kế thu mua mấy công ty như ?
"Rất tò mò sao?" Kiều Trác Phàm Anna nghiêng nửa người trên bàn việc của , bộ ngực vĩ đại kia cũng sắp che hết tầm của , dứt khoát đặt trước mặt , nghiêng nửa người về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người rất ngắn, ngay cả một centimet cũng không tới. Chỉ cần một người không cẩn thận tiến lên một bước, khoảng cách đó vô cùng có khả năng bộ ngực kia áp vào người Kiều Trác Phàm.
Nhưng trong không gian ái muội như , trong mắt hai người đều mang theo vẻ chân thật chỉ có trẻ con mới có.
Hai người giằng co một hồi lâu, mãi đến khi cửa văn phòng đột nhiên truyền đến âm thanh của đổ vật rơi xuống. . . . . .
Trận giằng co bị vỡ, hai người đều về phía cửa.
Chỉ thấy một bóng dáng màu hồng nhạt nhanh chóng biến mất sau cửa.
Vốn trận đánh giằng co này Anna chiếm thế hạ phong đột nhiên nhún vai: "Xem ra, hình như tôi đã dọa con thỏ của chạy rồi."
"Biết thì tốt." Anh cầm văn kiện gõ một cái lên đầu Anna: "Xem ra, hôm nay văn kiện này phải đi ký một mình, tôi phải nhanh chóng chuyện khác rồi."
Nhìn về phía bóng dáng biến mất sau cánh cửa, chân mày Kiều Trác Phàm nhíu lại.
"Từ từ đã, vấn đề tôi vừa mới hỏi, vẫn chưa trả lời nha." Tên tiếng Trung của Anna một chút cũng không phải giả. Bộ dáng là công chúa, tính cũng là công chúa.
Cô muốn biết cái gì, đương nhiên phải truy đến cuối cùng.
"Mới vừa rồi không phải cũng đã thấy đáp án rồi sao?" Bị truy vấn , Kiều Trác Phàm về phía cửa, nhếch môi, ý tràn ra. . . . . .
Bạn thấy sao?