Người nhà bắt tôi kết hôn theo sắp đặt.
Tôi không cam lòng, ngày nào cũng nghĩ đủ cách để quấy rối đối tượng liên hôn.
【Đoán xem chị dùng cái gì để thả tim cho em nào, đồ ngốc?】
【Đồng hồ đẹp đấy, thử ch*m kìa.】
【Em lạnh lùng như âm tám độ; quần giữ nhiệt của chị thì chắc chắn mười phần.】
【Không trả lời hả? Vậy để chị gặm mông em nha, gặm gặm gặm gặm gặm gặm gặm gặm gặm…】
Sau này, may mắn thay, hôn ước cũng bị huỷ bỏ như ý tôi muốn.
Tôi chạy đi bar xả stress, cờ gặp một chàng trai khiến tim tôi rung rinh:
“Anh ơi, mình có thể kết không ạ?”
Anh ấy khẽ nhếch môi :
“Sao thế? Lại muốn gặm mông tôi nữa à?”
“…”
1
Hôm nay là ngày thứ 27 tôi “quấy rối” đối tượng liên hôn của mình.
Như thường lệ, tôi gửi cho ta một tin nhắn chào buổi sáng:
【Chào buổi sáng, tôi (ngậm hoa hồng xuất hiện) (tay chống tường) ( tà mị) (bị gai hoa đâm vào miệng) (vội vã rút lui).】
Tin nhắn phản hồi đến rất nhanh:
【Chào buổi sáng.】
【Nhưng bên tôi mới vừa qua nửa đêm.】
“…” Tôi quên mất ấy đang ở nước ngoài, có lệch múi giờ.
Tôi không nản, tiếp tục quấy rối:
【Vậy sắp đi ngủ chưa hả? Đồ ngốc nhỏ.】
Anh ta gửi đến một chuỗi dấu chấm lửng.
Lương Kính Mặc:【Đừng gọi tôi như thế.】
Chỉ dòng chữ cũng tưởng tượng ra vẻ mặt cau có của ấy lúc này.
Tôi không nhịn trộm.
Anh ta càng phản cảm, tôi lại càng muốn gọi.
Tôi đà lấn tới:
【Nghe lời , đồ ngốc nhỏ.】
Anh ấy không trả lời nữa.
Tôi nằm trên giường ký túc xá lăn bò.
Việc ta ghét bị gọi là “đồ ngốc nhỏ”, tôi phát hiện ngay từ lần đầu mới kết .
Hôm đó tôi lướt WeChat Moments, thấy ấy chia sẻ bài viết quảng bá của tập đoàn nhà mình.
Tôi tiện tay thả tim, rồi mặt dày đi trêu chọc:
【Đồ ngốc nhỏ, đoán xem chị dùng gì để thả tim cho em nào?】
Phản ứng của cực kỳ dữ dội.
Chưa từng thấy ai phản ứng mạnh như .
【Tề Tinh Nhiên, đừng gọi tôi như thế, cũng đừng năng kiểu đó!】
Một lúc sau, gửi thêm mấy chữ mang đầy ý trách móc:
【Vô phép quá!】
Tôi lúc đó ngoài mặt xin lỗi rối rít,
trong lòng lại nghĩ:
Tôi cố không biết phép tắc đấy.
Không thế thì sao nổi vụ liên hôn này?
Lương Kính Mặc là đối tượng liên hôn mà ba tôi chỉ định.
Tuy miệng ba : “Chỉ gặp mặt quen thôi, không có ý gì khác”,
tôi quá hiểu rồi — quen thì phải hẹn hò, mà hẹn hò thì phải cưới…
Tóm lại, chẳng có tí tự do nào cả!
Tôi hiện vẫn còn là sinh viên năm cuối đại học, còn chưa từng đương mặn nồng lấy một lần,
sao có thể để bị trói buộc vì hôn nhân sắp đặt!
Nên tôi quyết tâm phải chuyện này cho bằng .
Nhưng không thể trái lời ba, càng không thể đắc tội với nhà họ Lương,
thế nên chỉ còn cách ra tay từ chính Lương Kính Mặc.
Nghe đồn ấy là người tài đức vẹn toàn, thành tích học tập xuất sắc.
Tính cách nghiêm túc, nguyên tắc rõ ràng.
Một người như thế, chắc chắn không chịu nổi một nàng lúc tỉnh lúc “tăng ”, thi thoảng còn thích trò con bò như tôi vợ.
Thế là kế hoạch “quấy rối hôn” ra đời.
Hiện tại Lương Kính Mặc vẫn chưa nhắn lại, tôi mặt dày nhắn tiếp:
【Đang gì thế?】
Anh gửi một tấm ảnh.
Trên sàn là chiếc vali đen đang mở toang,
một bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng lọt vào khung hình, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ,
trên tay còn cầm một chiếc khăn choàng lông cừu mềm mại.
Anh viết:
【Đang xếp hành lý.】
Tôi vào chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền trên cổ tay , tiếp tục trêu chọc:
【Đồng hồ đẹp ghê, cho xem chim chút đi.】
Anh lại gửi tới sáu dấu chấm.
Lương Kính Mặc.:【Em là con , không thể nào đoan trang chút à?】
Tôi hô hố.
Nằm trên giường ký túc xá lăn qua lăn lại, nhắn lại với dáng vẻ chảnh chọe:
【Không cho xem thì thôi, đồ keo kiệt.】
Không ngờ Lương Kính Mặc đột nhiên :
【Tôi sắp về nước rồi.】
Tôi trừng mắt,
nụ cứng đơ trên khóe môi.
Trong đầu chỉ còn đúng hai chữ:
Vãi thật!
2
Tin Lương Kính Mặc sắp về nước chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang!
Tôi nhất thời không thể nào tiêu hóa nổi.
Anh ta ở nước ngoài sống yên ổn như thế, tự nhiên về nước gì?
Ở nước ngoài bao lâu không về, sao lại chọn đúng lúc này quay về?
Thậm chí trong đầu tôi đã hiện lên hình ảnh thê lương sau khi ta về nước:
tôi và ta bị cha mẹ hai bên ép buộc gặp mặt,
rồi sau đó là lễ bái đường, vào phòng…
Tôi sắp ngừng tim đến nơi rồi!
Tôi lập tức gọi điện cho ta.
Ấn tượng của tôi là: đây là cuộc gọi đầu tiên giữa tôi và ta.
Lương Kính Mặc chần chừ một lúc mới chịu bắt máy.
Giọng ấy bất ngờ lại khá dễ nghe:
“Ừ?”
Tôi hỏi thẳng vào vấn đề:
“Anh về nước lúc này gì?”
“Anh tốt nghiệp rồi.”
Tôi không vui ra mặt:
“Anh tốt nghiệp thì phải về nước à?”
Lương Kính Mặc im lặng mấy giây, rồi bất ngờ bật :
“Về nước tiếp quản công ty, chẳng lẽ có vấn đề?”
“…”
Với thì không có vấn đề gì,
với tôi thì là vấn đề to đùng đùng luôn đó!
Tôi bực đến phát điên,
đúng lúc nghe giọng vang lên nhẹ nhàng qua điện thoại:
“Hơn nữa, chúng ta cũng nên gặp nhau một lần, đúng không?”
Tôi theo phản xạ muốn phản bác:
“Gặp gì mà gặp?”
Nhưng tôi kịp nuốt lời lại.
Nói mấy câu quá nhắm vào người ta vào lúc này là không khôn ngoan.
Lương Kính Mặc có thể nghĩ tôi không hợp vợ ta,
tuyệt đối không thể để ta nghĩ tôi không muốn kết hôn với ta.
Nếu không, cha tôi sẽ tự tay lột da tôi sống.
Tôi kìm nén cảm , cuối cùng cũng hỏi ra:
“Khi nào về?”
“Thứ bảy tuần này.”
“Được.” Tôi đáp khẽ.
Tức là… tôi chỉ còn ba ngày để khiến ta tự mình bỏ cuộc.
3
Vài ngày gần đây, tôi dồn toàn bộ sức lực để “quấy rối” Lương Kính Mặc.
Trước đây, mỗi lần tôi nhắn mà ta không trả lời, tôi sẽ thôi luôn cho đỡ phiền.
Nhưng bây giờ thì khác — nếu ta không trả lời, tôi phát rồ ngay trong khung chat.
【Anh mà không trả lời em trong 1 phút, em tha cho . 10 phút không trả lời, em vẫn có thể tha. 1 tiếng không trả lời, em vẫn ráng tha nốt. Nhưng xin nhớ cho, em là mỹ nữ chứ không phải người chăn ngựa!】
【Anh lạnh lùng âm tám độ, quần giữ nhiệt của chị đây thì vững như bàn thạch.】
【Không thèm trả lời hả? Chị lén thả một cái “phiu phiu phiu~” cho ngửi chơi nè (phì phò phì phò phì phò) Thối chưa? Không trả lời nữa hả? Chị thả tiếp nè (phì phò phì phò phì phò phì phò)】
【Tôi cắn mông bây giờ, cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn……】
Đang cắn đến cao trào, người biến mất bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện.
Lương Kính Mặc: 【Cắn xong chưa?】
“…”
Sao ta có thể bình tĩnh đến chứ!
Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình hơi điên rồi, chẳng lẽ ta không thấy sao?
Tôi còn đang định thăm dò thử xem phản ứng của ta thế nào, thì lại thấy nhắn tiếp:
【Không phải cố không trả lời. Vừa rồi đi ăn với giáo sư, bà cụ rất hài hước, có dịp sẽ giới thiệu cho em.】
“…”
Tốt lắm.
Không những không thấy tôi có vấn đề,
mà còn giải thích rất đàng hoàng.
Tôi hơi chần chừ: 【Thế thì… khỏi cần đâu nhỉ?】
Anh không ép, chỉ gửi thông tin chuyến bay cho tôi.
【Mai đến nơi.】
【Thứ bảy này rảnh không? Anh nghĩ chúng ta nên gặp mặt.】
Tôi tuyệt vọng hoàn toàn.
Không còn cách nào khác, tôi bèn cầu cứu thân chuyên gia bày trò – Phí Kỳ.
“Tình hình này sao bây giờ đây?” – tôi rầu rĩ hỏi.
Cô ấy gian: “Hay là… cứ để mọi chuyện diễn ra đi? Tớ nghe Lương Kính Mặc đẹp trai lắm đó!”
“Cậu cũng chỉ nghe thôi còn gì!” – tôi lườm,
“Chứ tớ cũng nghe ta là mọt sách. Mà mọt sách thì đẹp trai kiểu gì nổi?”
Lương Kính Mặc ra nước ngoài học từ cấp ba,
ba tôi thì căn bản chẳng quan tâm ngoại hình đối tượng liên hôn,
nên đến giờ tôi vẫn chưa biết mặt mũi ta thế nào.
Bức ảnh duy nhất tôi tìm là ảnh thẻ từ thời cấp hai —
mặt mũi thanh tú, môi hồng răng trắng, trông như mấy nhóc học sinh tiểu học.
Non đến mức tôi chẳng có chút ý nghĩ nào khác.
“Thật mà thật mà!” – tôi hào hứng kéo tay tôi,
“Có người tận mắt thấy ngoài đời, đẹp đến mức muốn cưới ngay tại chỗ luôn!”
Tôi mặc kệ đời ngã vật lên ghế sofa:
“Vậy thì tốt, để chị ấy lấy luôn đi.”
Thấy tôi quyết tâm từ bỏ, tôi suy nghĩ một hồi, rồi nảy ra một kế.
Cô ấy gửi tôi một đoạn video quay trong bar –
ánh đèn lờ mờ, mấy chàng người mẫu ăn mặc khiêu gợi, ngồi đứng lả lơi, ánh mắt đưa , cả cảnh vật toát lên vẻ phóng túng mê loạn.
Cô ấy : “Gửi cho Lương Kính Mặc. Nếu ta phản ứng, thì bảo gửi nhầm.”
Tôi lập tức hiểu ý ấy.
Đã “lưu manh” không thành công, thì “chơi bời” luôn cho đủ combo.
Lương Kính Mặc kiểu người nghiêm túc đứng đắn,
kiểu gì cũng không chấp nhận nổi một vợ sống buông thả kiểu này, đúng không?
Bạn thấy sao?