11
Ninh Hạo nghe , lập tức xoay mũi giáo về phía Giang Nguyệt Dao.
Hai người lao vào cãi nhau kịch liệt.
Bình luận phát rồ:
【Cuối cùng cũng có một nữ chính ngược văn biết cãi lý rồi! Sảng quá! Một trà xanh đối đầu một nữ hán tử, đúng là dĩ độc trị độc!】
【Nữ chính kiểu này có gì hay? Mồm mép xỏ xiên đến phát ghét! Mong mấy người gặp một con trà xanh kiểu này ngoài đời nhé, chúc vui!】
【Bình luận trên bị tổn thương gì à? Hay là một kẻ chuyên đi chuyện xấu bị người khác xỏ xiên trúng tim đen đấy?】
【Lại đấu đá giữa phụ nữ với nhau à? Tác giả viết không còn gì khác ngoài mấy trò này nữa sao?】
【Đấu đá gì chứ? Người ta là em tốt, chứ không giống mấy bình thường như mấy người đâu ha~】
Tôi ngáp một cái, kéo tay Lục Thanh Trần định rời đi.
Nhưng Giang Nguyệt Dao chỉ tay vào tôi, hét lớn:
“Ninh Hạo! Anh nghĩ nó là thứ tốt đẹp lắm chắc?”
“Anh thực sự nghĩ tối qua nó chỉ ngủ thôi, không gì khác à?!”
“Nó đã cắm cho một cái sừng xanh rồi, ngu đến mức này luôn sao?!”
Ninh Hạo mất kiên nhẫn, cau mày :
“Thiển Thiển rất đơn thuần, sẽ không chuyện như .”
Thực ra không chỉ hắn ta, ai cũng nghĩ Lục Thanh Trần sẽ không gì tôi.
Giang Nguyệt Dao tức đến suýt ngất.
“Được, lắm! Vậy thử cái “đơn thuần” của xem, trên cổ ta là cái gì?!”
Tôi thở dài.
Lục Thanh Trần cái gì cũng tốt, chỉ có điều… nhịn lâu quá, vừa bùng nổ là thích cắn người.
Y hệt một con chó sói nhỏ.
Không đau, còn rất sướng, … dấu vết hơi xấu.
Ninh Hạo thấy dấu vết trên cổ tôi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thiển Thiển, đây là gì? Em…”
Cũng đến lúc rõ rồi.
Nếu không tiểu chó con của tôi lại biến thành chó con mắc mưa đáng thương mất.
Tôi tự nhiên vén tóc lên, chẳng buồn che giấu, giọng điệu tràn đầy ghét bỏ:
“Ninh Hạo, từ khoảnh khắc và Giang Nguyệt Dao hôn nhau, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì rồi.”
“Tôi không có sở thích dùng chung đồ với người khác. Như bẩn quá, đúng không?”
“Hơn nữa, ai cũng biết đối với tôi chỉ là chơi mà thôi.”
“Vậy tôi đối với , tất nhiên cũng rồi~”
Sắc mặt Ninh Hạo tái nhợt.
“Thiển Thiển, em đang cố chọc giận đúng không?”
“Đừng loạn nữa, đảm bảo từ nay sẽ không—”
Cảm nhận cơ thể Lục Thanh Trần ngày càng cứng ngắc.
Tôi dứt khoát túm lấy cổ áo ta, ngẩng đầu lên, hôn ngay trước mặt mọi người.
Hai tai Lục Thanh Trần đỏ bừng.
Luống cuống vòng tay ôm chặt eo tôi.
Vụng về quá, đáng ghê.
Nụ hôn kết thúc, tôi lười biếng tựa vào lòng Lục Thanh Trần, cuối cùng với Ninh Hạo:
“Chiếc điện thoại, quần áo và túi xách bị ném xuống biển, tôi sẽ gửi hóa đơn cho các người.”
“Nhưng cũng cảm ơn nhé, nhờ tôi mới gặp đích thực.”
“Khác với , tôi không chỉ chơi với bảo bối sạch sẽ xinh đẹp của tôi đâu.”
“Tôi ấy lắm~”
12
Không ai dám đụng vào Lục Thanh Trần.
Hơn nữa, những gì xảy ra tối qua ai cũng tận mắt chứng kiến.
Trên đường về, Lục Thanh Trần siết chặt tay ôm tôi.
Cứ tôi rồi quay đầu đi.
Muốn gì đó, lại thôi.
Nhìn y hệt một cún con mắc tè mà không dám .
Bình luận nổ tung:
【Cứu với! Nói đâu là đóa hoa cao lãnh, là Phật tử thanh lãnh, sao giờ lại bị nữ chính huấn luyện thành cún rồi?!】
【Vậy nữ chính chưa chia tay mà đã ở bên nam phụ? Đây không phải ngoại sao? Tam quan méo mó quá ? Chẳng phải một đêm à? Buồn nôn thật, yue!】
【Ngoại cũng là tra nam trước chứ? Hôn người khác trước mặt nữ chính, còn chỉ chơi , nữ chính chơi lại hắn ta thì có gì sai? Một số người đừng có mà ghét phụ nữ một cách lộ liễu thế!】
【Ối trời ơi, sao các người nỡ trách nữ chính? Thật lòng mà , nếu có lỗi, thì nữ chính cũng chỉ mắc phải sai lầm mà cả thiên hạ đàn ông đều sẽ phạm mà thôi~】
【Không đồng ý! Phật tử nam phụ sẽ không bao giờ mắc sai lầm như !】
【Không đồng ý! Hoa cao lãnh sống trên trời, không phải đàn ông tầm thường.】
【Thôi đủ rồi tụi bây, đọc truyện mà xỉu!】
Tôi nhếch môi , vui vẻ đan mười ngón tay vào bàn tay thon dài của Lục Thanh Trần.
“Bảo bối, có biết không, độ dài ngón giữa của đàn ông tượng trưng cho điều gì?”
Lục Thanh Trần ngơ ngác tôi.
Tôi mặt dày thẳng:
“Người ta bảo, nó tỉ lệ với độ dài ở dưới đấy~”
Tôi vuốt ve ngón giữa của ta.
“Nhưng mà… có vẻ như không chỉ có đâu nha.”
Mặt Lục Thanh Trần lại đỏ rực.
Tôi tò mò hỏi:
“Bảo bối, rốt cuộc thích em ở điểm nào thế?”
Lục Thanh Trần từ tốn đáp:
“Hồi cấp hai, chúng ta từng học chung một trường.”
“Lúc đó lùn, bị đàn bắt nạt, bị chặn đường đòi tiền.”
“Chính em đã đánh bọn họ chạy mất, còn giật lại ví cho .”
“Em còn , cả khu này đều do em bảo kê.”
“Em là Lưỡi Dao Lạnh Lẽo – Huyết Hải Sát Thần, từ nay là đàn em của em.”
“Nhưng vì yếu quá, nên chỉ có thể phong “Phạm Âm Thánh Tử”.”
“Mỗi lần em đánh nhau xong, chỉ việc đứng sau đọc kinh siêu độ, tạo hiệu ứng.”
“Nhưng chưa bao lâu, đã chuyển trường.”
Tôi sững sờ.
Không ngờ những ký ức trung nhị đã lãng quên lại đột nhiên quay lại tấn công tôi!
Mặt tôi đỏ bừng, hét toáng lên:
“Vậy là đã biết con người thật của em từ lâu rồi mà vẫn giả bộ à?!”
“Đã không gì, sao đến lúc này lại tự nhiên nhiều thế hả?!”
“Lẳng lặng em diễn trò lâu như , đắc ý lắm đúng không?!”
Lỗ tai Lục Thanh Trần đỏ hồng, khẽ :
“Chỉ cần… em chịu bỏ công sức vì là .”
Tôi câm nín.
Thì ra cả cái nhân vật “Phật tử cao lãnh” của ta, đều là tại tôi mà ra.
Lâm Thiển Lâm Thiển, đúng là người không ít mà!
Bình luận cũng điên cuồng:
【Cứu với! Hóa ra nữ chính từng là hotgirl đường phố, còn nam phụ từng là “thánh tử đọc kinh hộ”??? Lão thiên gia ơi, cái danh hiệu này, đến gãy cả xương sườn!】
【Hơi cảm rồi này! Dù nữ chính đã quên đi lời thề năm xưa, Phạm Âm Thánh Tử vẫn còn nhớ!】
【Người giang hồ đã xa, không biết rằng thanh kiếm của tôi vẫn ngày đêm chém gió giữa trời tuyết trắng… Thôi, không bịa nữa, mệt quá!】
【Nữ chính chưa bao giờ đỏ mặt khi “lái xe”, giờ đỏ như gấc chín, không nhịn nổi !】
【Khoan… là Phật tử nam phụ im lặng nữ chính “diễn trò” suốt thời gian qua chẳng phải… là cáo đội lốt cừu à?!】
Lục Thanh Trần thả lỏng người, cúi xuống muốn hôn tôi.
Tôi chống tay lên môi ta, ngăn lại.
“Cún con~”
Tôi giận dỗi, cố nghiêng cổ lộ ra vết hôn chói mắt.
“Bảo bối, là chó con hả? Cắn nữa là em cho đeo rọ mõm đấy!”
Lục Thanh Trần đáp ngay:
“Ừm.”
Ừm…
Ừm cái gì cơ?!
13
Vài ngày sau, Lục Thanh Trần quỳ gối trước mặt tôi.
Trên mặt là chiếc rọ mõm bằng vàng đen hoa văn tinh xảo.
Sơ mi trắng, quần tây đen, dây đai cố định lưng, vòng cổ da mềm…
Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra, hóa ra mình ăn ngon đến .
Tiếc là bình luận đã đóng, không ai chứng kiến cảnh này.
Nước mắt tôi trào ra.
Nhưng là nước mắt của một kẻ chinh phục.
Tôi đè xuống, từng tấc từng tấc, chậm rãi thưởng thức.
Thơm quá!
Chúng tôi quấn lấy nhau, đến tận cùng…
Anh ghé sát tai tôi, đỏ mặt, nhẹ giọng :
“Thiển Thiển, cũng em lắm…”
Chỉ khi lột bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng, mới có thể thưởng thức phần bên trong vừa ngọt vừa mềm.
Vụng về.
Nhưng cũng thật lòng.
—Hoàn—
Bạn thấy sao?