Tôi đang đọc lại lời bài hát của hắn.
Ba năm sau chia tay, tên này viết không ít bài ballad đau khổ, kể lể chuyện không trọn vẹn.
Còn lên đủ show và phỏng vấn, úp mở rằng bản thân từng bị người cũ tổn thương.
Giờ thì hay rồi. Ai ai cũng biết, cái cũ mù mắt ấy chính là tôi.
“Buồn chết mất, đừng là thật sự tôi đến mức thảm thương đấy chứ?” “Hay là, chỉ gương mặt này của tôi thôi?”
Nghĩ lại vài chuyện trong quá khứ, Miệng tôi càng lúc càng không để lại đường lui.
Bùi Húc quay đầu lại, ánh mắt dần trầm xuống.
“Em gì cơ?”
Giây tiếp theo, hắn nở nụ đầy tà khí: “Phụ nữ, em có thể sỉ nhục , không sỉ nhục cảm của .” “Muốn cảm nhận thử không?”
Tôi chớp mắt, phản ứng hơi chậm.
“Hả?”
Hắn không trả lời, mà cúi người xuống, bóp cằm tôi rồi mạnh mẽ hôn tới.
Đồ thần kinh!
Nửa phút sau, tôi mới hoàn hồn, liền cắn rách môi hắn. Vị máu tanh lan ra nơi đầu lưỡi.
Bùi Húc đau quá phải buông ra. Hắn đưa tay sờ vết thương ở khóe môi, nửa miệng nửa không rồi lùi lại ghế lái.
“Cảm nhận chưa?”
Tiếng cơ rồ lên. Khung cảnh bên ngoài không ngừng lùi lại phía sau.
Thời gian như quay ngược về ngày đầu tiên tôi gặp Bùi Húc.
7
Năm đó tôi 18 tuổi, còn Bùi Húc 23.
Tôi là một thực tập sinh mới ký hợp đồng với công ty giải trí ở nước ngoài, vừa chân ướt chân ráo đến Hàn.
Còn hắn là thành viên hot nhất của nhóm nhạc nam đình đám đã nổi khắp châu Á ba năm liền.
Nhóm của họ có tổng cộng chín người.
Trong đó có ba thành viên người Trung: Bùi Húc, Ôn Chước và Phương Tử Kỳ.
Ôn Chước chính là idol ruột của tôi.
Tôi lựa chọn ra nước ngoài phát triển trong giới giải trí, Ngoài lý do trốn kẻ thù của ba tôi và kiếm tiền trả nợ thay ông, Một nửa nguyên nhân còn lại chính là vì Ôn Chước.
Năm tôi 16 tuổi, tôi phát hiện ra đứa em kém tôi hơn một tuổi – người từ nhỏ đã luôn tôi nhường nhịn thương –
Thật ra là kết quả của cuộc ngoại giữa mẹ và người đàn ông khác khi bà còn đang trong cuộc hôn nhân với ba tôi.
Đến năm tôi 17 tuổi, mẹ tôi dẫn theo con và ôm tiền bỏ trốn. Bà còn bắt tay với nhân gài bẫy khiến ba tôi sản. Tôi và ba phải sống cuộc đời trốn chạy, bị chủ nợ truy đuổi khắp nơi.
Cú sốc quá lớn khiến tôi rơi vào tuyệt vọng.
Một đêm mưa như trút nước, tôi ngồi trên cây cầu thật lâu. Nhìn xuống là dòng sông lạnh ngắt.
Trước khi nhảy xuống, tôi muốn thế giới này lần cuối.
Đúng lúc ấy, Ôn Chước xuất hiện trong cuộc đời tôi. Nói chính xác hơn, là xuất hiện trong… đôi mắt tôi.
Trên một màn hình LED cực lớn, cậu thiếu niên mặc sơ mi trắng, Tay ôm bó hoa, ánh mắt cong cong, mỉm hướng về phía tôi:
“Chìm đắm rất dễ, can đảm đời mới thật sự ngầu.” “Câu này từng khiến tôi rung , hy vọng cũng có thể tiếp thêm chút sức mạnh cho – người đang ở bước đường cùng.”
Video ấy chỉ dài vài giây và cứ lặp đi lặp lại.
Trong đêm mưa lạnh giá và tuyệt vọng đó, Chính nụ ấy, những giây ngắn ngủi lặp đi lặp lại ấy, đã mang đến cho tôi một tia sức sống khó tả thành lời.
Sau này tôi mới biết, Đó là một quảng cáo công ích. Người trong video là thành viên nổi tiếng nhất nhóm nhạc đang hot ở nước ngoài.
Tên ấy là Ôn Chước.
Chỉ tiếc rằng…
Khi tôi nhờ cơ duyên mà ký hợp đồng với công ty quản lý của ấy,
Ngồi lên chuyến bay đến Hàn Quốc, Thì tin tức Ôn Chước đơn phương chấm dứt hợp đồng và trở về nước đã nổ tung trên mạng.
Tôi đang ngồi trước tòa nhà công ty thì đọc bài báo đó.
Chính lúc ấy, Bùi Húc xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Trong đêm tối lờ mờ ánh đèn, tiếng gầm của chiếc mô-tô kéo tôi về hiện tại Hắn mặc áo khoác đen, bước xuống xe rồi dựa vào đầu xe.
Miệng ngậm điếu thuốc, đầu tàn đỏ rực lúc sáng lúc tối.
Tôi rất giỏi nhớ mặt người, Chỉ cần thoáng qua nửa gương mặt dưới mũ lưỡi trai, tôi liền nhận ra hắn.
Tôi ngây người vài giây, Sau đó là cảm giác như gặp người quen nơi đất khách quê người.
“Chào tiền bối Bùi nhé.”
Tôi đứng lên, nở nụ , vẫy tay chào hắn.
Thế … Hắn chỉ lướt tôi qua làn khói thuốc mờ ảo, Rồi dập tàn thuốc, ném vào thùng rác.
Xoay người.
Chỉ để lại cho tôi một cái bóng lưng lạnh lùng cao ngạo.
Chiếc khuyên kim cương trên vành tai lấp lánh khiến mắt tôi hoa lên. Người đã biến mất.
Đúng là chảnh thấy sợ.
Tôi bĩu môi Cúi đầu tiếp tục lướt tin tức về Ôn Chước.
Mười phút sau. Tôi ngẩng đầu, hừ mạnh một tiếng về phía chiếc mô-tô mà Bùi Húc để lại.
Thế giới này đúng là lạ đời thật.
Một người tốt bụng và ấm áp như Ôn Chước, Ở công ty cũ thì bị chèn ép đủ điều,
Cuối cùng vì không chịu nổi nữa mới phải rời đi, Vậy mà lại bị chửi là “vô trách nhiệm”, “mặt dày bỏ chạy vì nổi tiếng”, “ mất mặt người Trung”.
Còn một người như Bùi Húc – không biết điều, vô lễ, Chỉ vì không rời nhóm mà bị đem ra hình mẫu so sánh, Được người ta ca tụng lên tận mây xanh.
Thật là tức chết!
8
Hồi đó vì muốn hiểu rõ hơn về Ôn Chước, Tôi đã cày xuyên đêm toàn bộ tài liệu từ lúc ấy debut.
Cũng nhờ thế mà có chút thiện cảm với các thành viên trong nhóm. Ngoại trừ Bùi Húc.
Hắn là kiểu bám víu danh “em út của nhóm” để đi nũng các , Cứ suốt ngày sai Ôn Chước cái này cái kia.
Đã thế, giờ Ôn Chước rời nhóm, Cả hai bỗng chốc biến thành hai phe đối đầu.
Sự “ghét bỏ” của tôi với hắn ngày càng sâu sắc.
Tiếc là công ty nhỏ quá. Tôi và hắn thường xuyên đụng mặt.
Lúc thì trong thang máy, Lúc thì ở bãi đỗ xe, Lúc lại là trong phòng tập.
Đương nhiên, Sau lần đầu tiên bị “ngó lơ”, tôi không thèm chào hỏi hắn nữa. Thay vào đó, lần nào gặp, tôi cũng trừng mắt hắn muốn thủng lỗ.
Hai tháng sau, đến ngày tôi chính thức debut.
Tài nguyên đầu tiên mà công ty sắp xếp cho tôi sau khi debut,
chính là nữ chính trong MV ca khúc mới của nhóm nhạc mà Bùi Húc đang hoạt .
Tối trước ngày quay, tôi phấn khích đến mức trằn trọc không ngủ nổi.
Vì cuối cùng cũng có thể gặp lại mấy thành viên còn lại – những người từng là đồng đội của Ôn Chước.
Nhưng khi cầm kịch bản lên xem, tôi muốn khóc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Sáu nam chính. Vậy mà tuyến cảm của tôi chỉ có với mình Bùi Húc.
Mà lại là kiểu “hận thấu xương, như biển cả” nữa chứ.
Phần “hận”, tôi diễn vô cùng xuất sắc. Còn phần “”, tôi NG liên tục.
Cuối cùng, đạo diễn chỉ biết bất lực thở dài, dặn dò: “Em cứ dùng ánh mắt em các thành viên khác để diễn với cậu ta, là qua ngay một lượt thôi, chứ?”
Dứt lời, mấy thành viên khác đều bật thiện ý, rồi trêu Bùi Húc:
“Không thì đổi kịch bản đi, cho bọn lần lượt lên thay phiên ?”
Bạn thấy sao?