“Ở nước ngoài vất vả , sao không về?”
“Mẹ bảo con, có người không muốn mẹ con mình quay về.”
Tần Hựu trầm ngâm.
13
Quan hệ giữa “Nhóc con” và Tần Hựu bắt đầu dịu lại.
Có lẽ là vì áy náy.
Anh dần đối xử với con như một người cha thật sự.
Nếu không có những chuyện trước kia, có lẽ sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Nếu một người phụ nữ bước vào nhà họ Tần theo cách bình thường, sẽ dành cho ấy sự tôn trọng và đối xử đàng hoàng.
Gia phong nhà họ Tần sẽ đảm bảo rằng, ấy sẽ là người vợ duy nhất.
Dù không nhau, họ vẫn sẽ tôn trọng nhau như khách quý.
Đứa con sinh ra sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tần.
Dù với tôi, Tần Hựu vẫn giữ nguyên tắc cơ bản.
So với các phu nhân hào môn khác, ít ra tôi không phải chạy ngược chạy xuôi đi bắt nhân của chồng, cũng chẳng phải lo sẽ có một đứa con riêng bất ngờ xuất hiện, thậm chí lớn tuổi hơn cả con mình.
Ngay cả Hạ Vãn Thanh, người luôn tự tiến cử, từ khi tôi kết hôn với cũng chưa từng có quá nhiều tiếp thân mật.
Anh chỉ là… không tin tôi, không tôi.
Nhưng trong hai năm ở bên nhau, vẫn có những khoảnh khắc ấm áp khiến tôi lầm tưởng rằng mình.
Chúng tôi đã nhiều lần gần gũi.
Ban đầu là do say rượu.
Sau đó là lần thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Tần Hựu quả thật có sức hấp dẫn khiến bao tiểu thư quyền quý si mê.
Nhìn vì cơ thể tôi mà trở nên nóng nảy, sa vào, lúc đó, như từ một vị thần xa cách bị tôi kéo xuống khỏi bệ cao bởi dục vọng.
Chúng tôi từng có sự dịu dàng.
Chính vì những phút giây đó, tôi mới chịu đựng những lời đàm tiếu và tiếp tục Tần phu nhân.
Cũng vì mà Hạ Vãn Thanh bất an.
Cô ta nghĩ không tôi.
Nhưng mọi chuyện lại không hẳn như ta tưởng.
Vì ta mới vội vàng muốn đuổi tôi đi, sợ rằng thực sự sẽ tôi.
Nhưng đã từng tôi chưa?
Nếu , tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn tin người ngoài?
Tôi không muốn bị kéo vào câu chuyện của hai người họ.
Nên khi biết mình mang thai “Nhóc con”, tôi chọn rời đi.
Ít nhất, tôi có đứa trẻ đáng , ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất trên đời.
14
Tần Hựu tuyên bố với bên ngoài rằng tối thứ Bảy tuần này sẽ tổ chức tiệc tối, chính thức công nhận thân phận người thừa kế của “Nhóc con”.
Diệp Nại đổi tên thành Tần Diệp Nại.
Cái tên này là do “Nhóc con” một mực cầu giữ lại.
Tôi càng lúc càng hoảng loạn.
Tần Hựu đã lần ra tung tích của tôi.
Lần theo dấu vết “Nhóc con” trở về nước, cộng thêm việc nhà họ Hạ, sau khi phát hiện Tần Hựu đặc biệt coi trọng con, liền ra sức giấu nhẹm tin tức của tôi, rốt cuộc cũng khiến sinh nghi.
Anh tra ra nơi tôi từng việc.
Anh tra ra thị trấn nhỏ nơi tôi sinh sống.
Anh tra ra cả bệnh viện tôi từng điều trị.
Anh tra ra… tôi đã chết.
“Anh gì cơ?”
“Thưa ngài, người phụ nữ mà ngài hỏi, trước tuần trước đã qua đời. Cô ấy hình như không có người thân nào khác, nên chúng tôi đã hỏa táng và an táng ở nghĩa trang công cộng. Nếu ngài muốn viếng, có thể hỏi quầy lễ tân để biết vị trí cụ thể.”
“Ngài hỏi là Diệp Bán Mộng sao? Cô ấy thật sự là một người phụ nữ đáng thương. Một mình nuôi con, đến khi phát hiện ung thư thì đã ở giai đoạn cuối, không thể cứu chữa. Khổ nạn dường như luôn tìm đến những người đã chịu đủ vất vả.”
“Diệp? À, ấy hình như đã chuyển đi rồi. Ngôi nhà ở đằng kia, ấy là người phụ nữ phương Đông đẹp nhất mà tôi từng gặp, còn con trai ấy cũng rất đáng . Hai mẹ con họ là khung cảnh đẹp nhất của thị trấn này.”
“Ôi, , cũng quen Bán Mộng và Nại à! Đáng tiếc thật, họ đã rời đi rồi. Bán Mộng mắc bệnh, trước khi mất ấy giao cho tôi một nhiệm vụ. Tôi nghĩ, nếu quen ấy, lại là đồng hương, thì để các hoàn thành nhiệm vụ này là thích hợp nhất.”
Nghe xong báo cáo của thuộc hạ, Tần Hựu im lặng.
Anh nhốt mình trong thư phòng, suốt một đêm hút thuốc.
Sáng hôm sau.
Khi mở cửa, tôi bỗng cảm thấy già đi rất nhiều.
Trong mắt là sự mệt mỏi sâu nặng.
Trên tóc, vô cớ mọc thêm nhiều sợi bạc.
Cả người như một lão già cận kề hoàng hôn, đầy tĩnh lặng chết chóc.
15
Bữa tiệc tuyên bố thân phận của “Nhóc con” vẫn diễn ra như kế hoạch.
Tôi rất vui, vì điều đó đồng nghĩa địa vị của con không thể bị lung lay.
Con đã nhà họ Tần công nhận.
Tôi hào hứng đi quanh “Nhóc con”, luyên thuyên dặn dò:
“Sau này con phải càng chăm học hơn, đừng để tập đoàn nhà họ Tần sụp đổ. Chỉ khi kiếm nhiều tiền, con mới không phải lo lắng điều gì.”
“Phải đề phòng nhà họ Hạ, họ rất đáng ghét, sau này đừng để ý đến họ.”
Đang , khóe mắt tôi bắt gặp dáng vẻ lén lút của bà Hạ.
Bà ta len qua đám đông, từ từ rời đi.
Nhìn theo hướng bà ta đi, tim tôi chợt đập mạnh.
Đó chẳng phải phòng nghỉ của Tần Hựu sao?
Nghĩ một chút, tôi quyết định đi theo, và vừa lúc thấy bà ta đang bỏ thuốc vào ly rượu của Tần Hựu.
Vẫn là chiêu cũ!
Hạ Vãn Thanh bước vào.
Cô ta lần lượt cởi bỏ quần áo, trần trụi chui vào giường của Tần Hựu.
“Mẹ, cách này thật sự hiệu quả chứ?”
Cô ta hơi do dự: “Trước đây mình , Hạ Bán Mộng không phải bị mắng thê thảm sao, Tần Hựu còn nổi giận lắm mà.”
Bà Hạ vỗ ngực bảo đảm: “Con tin mẹ sống từng này năm đi, lúc đó mà gọi là giận sao? Rõ ràng là tức giận vì bản thân sa vào mà thôi. Đàn ông đều như , chỉ cần con khiến họ vui vẻ, họ sẽ nhớ ơn con.”
“Con xem, con bé Hạ Bán Mộng kia, chẳng phải chỉ dựa vào cái thân xác đó mà khiến Tần Hựu không để mắt tới người khác sao. May mà nó tự bỏ đi, mẹ lại dùng chút thủ đoạn khiến nó vĩnh viễn không quay lại , nếu không thì gì đến lượt con.”
Câu cuối khiến Hạ Vãn Thanh hạ quyết tâm.
Cô ta thu mình vào chăn, ngoan ngoãn chờ Tần Hựu.
Tôi vô nghe một bí mật lớn.
Thì ra cái chết của tôi… còn có bàn tay của bà Hạ nhúng vào.
Nhưng bác sĩ tôi bị ung thư giai đoạn cuối.
Không… nhất định có điều gì đó không đúng.
Suy nghĩ của tôi rối tung.
Bạn thấy sao?