Hồn Ma Trở Về – Chương 1

Chồng tôi và thanh mai của ta vốn sâu nghĩa nặng.

Sau hai năm giằng co, tôi chọn buông tay, ôm bụng bầu bỏ trốn ra nước ngoài.

Năm năm sau, tôi bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.

Biết chồng cũ và thanh mai chưa từng kết hôn, tôi quyết định, trước khi chết, sẽ đưa con trai trở về nước.

1

Ngày hôm sau khi tôi qua đời, con trai tôi cuối cùng cũng đứng trước cánh cổng lớn nhà họ Tần.

Năm năm theo tôi lang bạt khắp nơi, đây là lần đầu tiên thằng bé thấy một căn nhà xa hoa đến thế.

Quản gia nhanh chóng ý đến đứa trẻ có vẻ hơi rụt rè ấy.

Con đưa cho ông phong thư mà tôi đã chuẩn bị sẵn.

Trong thư, tôi rõ thân phận của con, hy vọng nhà họ Tần vì máu mủ mà nhận nuôi thằng bé.

Thật ra, tôi không cần , ai cũng sẽ nhận ra đây là con nhà Tần — bởi nó giống Tần Hựu đến kinh ngạc.

Nhưng quản gia không dám tự ý đưa con vào, chỉ sai người bày ít bánh ngọt và nước, dịu giọng bảo con ngồi chờ.

Con rất ngoan, không hỏi gì, chỉ im lặng ngồi ở bậc thềm, ăn từng miếng bánh nhỏ.

Tôi biết tại sao quản gia không dám cho con vào nhà — năm đó, tôi gần như là bỏ trốn khỏi Tần gia.

Trước khi lên máy bay, tôi còn nghe Tần Hựu nổi giận đến mức cả thành phố đều phải đi lùng tìm tôi.

Theo lý, quản gia hoàn toàn có thể lập tức đuổi thằng bé đi.

Ai biết lát nữa khi Tần Hựu thấy nó, ta có trút giận hay không?

Tôi biết ơn vì ông ấy đã cho con một cơ hội.

Giờ đây, tất cả những gì tôi có thể là cầu nguyện, mong Tần Hựu nể xưa mà nhận nuôi con trai.

Tôi lặng lẽ ngồi cạnh con, với hình hài một linh hồn.

2

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe chạy đến và dừng ngay trước cổng.

Người bước xuống chính là Tần Hựu.

Anh mặc một bộ vest màu xám bạc, gương mặt tuấn mỹ khí chất lại lạnh lùng như La Sát.

Lúc ấy, tôi mới hiểu vì sao biết bao phụ nữ nhà giàu đều tranh nhau muốn gả cho Tần Hựu.

Không chỉ vì khối tài sản trăm năm hùng mạnh của nhà họ Tần, mà còn bởi sự lạnh nhạt ấy — thứ khiến người ta muốn xé toang lớp vỏ bọc băng giá, thấy dáng vẻ ta vì mình mà sa vào.

Nhưng sau hai năm sống chung với tư cách vợ chồng, tôi chỉ muốn chạy thật xa khỏi con người này.

Anh ta quá vô , và tôi đã không còn hy vọng mình có thể trở thành ngoại lệ.

Chỉ mong con trai tôi có thể.

Tần Hựu thấy thằng bé ở cổng, liền dùng ánh mắt hỏi quản gia.

Quản gia kính cẩn kể lại mọi chuyện, rồi đưa luôn phong thư tôi đã chuẩn bị.

Tần Hựu liếc qua mấy dòng, bật khẩy, sau đó xé vụn lá thư.

Tim tôi lập tức chìm xuống đáy.

Con trai tức tối định xông lên, bị quản gia chặn lại, đành đứng nguyên tại chỗ buông lời tức giận:

“Chú dựa vào đâu mà xé thư của mẹ cháu, đền cho cháu!”

Tần Hựu liếc nó:

“Ai biết đây có phải con tôi hay là thứ nó theo người đàn ông khác sinh ra rồi đem tới đây để tôi gánh vác?”

Quản gia không trả lời.

Ai cũng nghe ra đây chỉ là lời tức giận.

Chỉ cần gương mặt y hệt Tần Hựu hồi nhỏ là đủ để khẳng định thằng bé chính là con ta.

Tôi thấy tuyệt vọng.

Nếu Tần Hựu nhất quyết không nhận, tôi cũng chẳng — vì tôi đã chết rồi.

Nếu không phải như , tôi thà đưa con sống ở nước ngoài cả đời, không bao giờ xuất hiện trước mặt ta.

“Muốn sao cũng , đừng đứng trước mắt tôi nữa, nhóc con.”

Bỏ lại câu đó, Tần Hựu xoay người vào nhà.

Quản gia lập tức phản ứng, mỉm với thằng bé vẫn còn nghiến răng tức giận:

“Chúc mừng cậu chủ nhỏ, chào mừng về nhà.”

3

Tần Hựu đã nhận nuôi con trai tôi.

Tin tốt ấy khiến linh hồn tôi như nhẹ bẫng hơn thường ngày.

Quản gia lập tức bảo người chuẩn bị một căn phòng, sắm đầy đủ quần áo mới cho con.

Mấy ngày đi đường khiến nó vừa đặt lưng xuống đã ngủ say.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn khẽ hé môi thở, má phồng lên, tôi vô thức muốn đưa tay chạm vào.

Nhưng khi bàn tay xuyên qua thân thể con, tôi sững lại.

Tôi giả vờ như không có gì, khẽ “Ngủ ngon” rồi bước ra ngoài.

Tần Hựu sau khi vào nhà liền đi thẳng vào thư phòng.

Tôi cứ nghĩ vẫn như trước, bận việc công ty.

Ai ngờ, khi bước vào, tôi mới phát hiện đang gọi điện chỉ đạo điều tra tung tích của tôi.

“Năm năm nay các người tìm không thấy, thế mà hôm nay lại có thể trực tiếp gửi một đứa trẻ đến trước cửa tôi. Các người đang điều tra cái gì ?”

Anh nắm chặt điện thoại, gân tay nổi lên, giọng vô cùng sắc lạnh:

“Lần theo tung tích của đứa bé này mà tra. Cho các người ba ngày, phải tìm Hạ Bán Mộng. Nếu không tìm , tất cả cuốn gói hết cho tôi!”

Tôi sững sờ — thì ra suốt năm năm qua vẫn luôn cho người tìm tôi.

Nhưng năm đó, việc tôi rời đi là do nhà họ Hạ đứng sau giúp đỡ. Tôi cũng cố ý chọn một thành phố hẻo lánh ở nước ngoài, giấu tên đổi họ để sống.

Tuy nhà họ Hạ không giàu bằng Tần gia, để che giấu một người thì vẫn không dễ bị phát hiện.

Huống hồ, với tính cách của Tần Hựu, sẽ không ầm ĩ công khai tìm kiếm.

Vừa dứt cuộc gọi, điện thoại lại reo.

thân của — Phương Dật Thần, một công tử ăn chơi chính hiệu.

“Nghe hôm nay cậu có một đứa con trai, năm tuổi rồi à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...