Hồn Ma Nơi Anh – Chương 2

5

Vòng chơi thứ hai bắt đầu.

Lần này, chai rượu chỉ vào Hạ Thần, người đang say khướt.

“Tôi chọn thật lòng!” Hạ Thần dựa nghiêng ngả vào ghế.

Người bên cạnh đẩy cậu ta một cái, vẻ mặt có chút khó chịu:

“Cậu là kiểu ngốc ngây thơ, chẳng có gì thú vị để người ta tò mò cả.”

Đoạn Vãn rất khéo léo giải vây.

Để xóa đi bầu không khí ngượng ngập, :

“Hạ Thần, cậu có thể một bí mật mà chưa từng công khai.”

Mọi người ậm ừ:

“Ừ, đại cái gì cũng , chả ai tò mò đâu…”

Cố Thần ngửa cổ, uống cạn ly rượu.

Lúc này, Hạ Thần đánh một cái ợ rượu, tít mắt :

“Thật ra, tôi có thể thấy ma.”

Tim tôi bỗng chùng xuống, lo lắng không yên.

Quả nhiên.

Hạ Thần đột nhiên ngồi thẳng dậy, giơ tay chỉ về phía bên cạnh Cố Thời Thanh nơi tôi đang đứng.

“Mấy người không tin à?”

“Từ lúc xuống máy bay, luôn có một con ma nữ đi theo bọn mình.”

“Nó vừa mới lườm Cố Thời Thanh xong đấy!”

Mọi người im lặng.

Có người thậm chí còn liếc cậu ta với vẻ khó chịu.

Rõ ràng, chẳng ai tin lời Hạ Thần.

Chỉ có Đoạn Vãn là sắc mặt thay đổi, lưng cứng đờ, hai tay vô thức nắm chặt lấy váy.

Cô ấy là người duy nhất ở đây biết tôi đã chết.

Chẳng lẽ, Hạ Thần thực sự có thể thấy tôi?

Tôi bán tín bán nghi.

Để thử Hạ Thần, tôi chằm chằm vào cậu ta, rồi chỉ vào Cố Thời Thanh, môi mấp máy vài từ.

Hạ Thần lập tức lên.

Sau đó, cậu ta lặp lại lời tôi cực kỳ chính xác:

“Đội trưởng, ấy bảo ấy là bố của cậu.”

“Cô ấy còn tên mình là Tần Chiêu Nhiên.”

6

“Bốp!”

Cố Thời Thanh bật dậy, đổ cả ly rượu bên cạnh mà chẳng hề hay biết.

Gương mặt điển trai ửng đỏ vì men rượu, sốc đến nỗi thẳng vào Hạ Thần:

“Cậu vừa gì?”

Cuối cùng, tôi đã có thể chắc chắn, Hạ Thần thật sự thấy tôi.

Không còn do dự, tôi lao thẳng đến trước mặt Hạ Thần, ra sức vẫy tay, ra hiệu cho cậu ta dừng lại, đừng thêm gì nữa.

Hạ Thần có chút hoảng hốt trước biểu cảm của Cố Thời Thanh, cậu ta nhanh chóng hiểu ý tôi, liền vội vàng chữa cháy:

“À ừm, tôi bừa thôi, mấy người đừng tin…”

Tất nhiên, chẳng ai tin cả.

Đôi mắt đỏ ngầu, giọng như bị ép ra khỏi cổ họng:

“M* nó, lại lần nữa.”

“Tên của con ma đó… là gì.”

Tôi đưa tay lên che mắt.

Tôi không dám đối mặt với phản ứng của Cố Thời Thanh khi biết tôi đã qua đời.

“Anh đừng khó Hạ Thần nữa, cậu ấy chỉ say rượu linh tinh thôi. Là em đã với cậu ấy rằng cũ của tên là Tần Chiêu Nhiên.”

Đoạn Vãn đột ngột lên tiếng, giọng điệu thoáng chút cay đắng.

“Anh lại nhớ đến ấy đúng không? Nhưng có phải đã quên rồi không, ấy đã cầm số tiền rồi ra nước ngoài rồi.”

7

“Chính vì ấy mà mãi không thể tha thứ cho dì, còn suýt chết ở cái học viện đó… Giờ thì cả thế giới đều biết ta là kẻ tham lam, chỉ có là không nhận ra.”

Lời của Đoạn Vãn vừa dứt, mọi người đều im lặng.

Tôi chầm chậm siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén cảm cay đắng đang dâng trào.

Cảm giác tội lỗi trong tôi, khi nghe thấy những lời này, lại càng khiến tôi nghẹn thở.

Ai cũng biết Cố Thời Thanh đã trải qua những tháng ngày tăm tối thế nào, không ai có thể tưởng tượng ấy đã phải vượt qua bao nhiêu rào cản tâm lý để đứng vững đến ngày hôm nay.

Nhưng đằng sau đó, chắc chắn là sự cố gắng gấp trăm nghìn lần so với người bình thường.

Đoạn Vãn đang nhắc nhở Cố Thời Thanh, cũng như muốn với mọi người rằng tôi không phải một người tốt.

Thậm chí, còn là kẻ nhận tiền và .

Cố Thời Thanh khựng lại đôi chút.

Anh ấy nhíu mày Đoạn Vãn: “Vậy ra mấy phóng viên hôm nay đến phỏng vấn tôi, rồi còn lan truyền tin tức về Tần Chiêu Nhiên trên mạng cũng là do cậu sắp xếp?”

“Tôi chỉ muốn tập trung thi đấu thôi, thứ lượt xem và độ hot này, tôi không cần.”

Anh ấy buông tay khỏi cổ áo Hạ Thần, vẻ mặt đầy mệt mỏi:

“Tôi về trước đây, mọi người cứ tiếp tục đi.”

“Anh đi đâu?”

Đoạn Vãn gắt gao theo bóng lưng ấy, hỏi.

Cố Thời Thanh không trả lời.

Sau màn kịch này, những người khác cũng không dám ở lại thêm.

Chỉ còn lại Hạ Thần, không biết từ khi nào đã ngồi xổm trước mặt tôi.

Cậu ta đang chằm chằm tôi:

“Cô thực sự là cũ xui xẻo của đội trưởng bọn tôi?”

“Chậc chậc, người dính đầy bụi bẩn, trên đầu còn có vết thương. Trông thảm thật, chắc chẳng ai đến quét dọn mộ cho đúng không?”

Thấy tôi im lặng, cậu ta lạnh :

“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để đội trưởng phát hiện ra sự tồn tại của .”

“Vì chị Tiểu Vãn , người ấy vào học viện đó chính là .”

“Sao? Số tiền nhận để phản bội người khác, có thể kiếm , sẽ không có cơ hội tiêu đâu nhỉ?”

Hạ Thần nghiêng đầu, mỉa, rồi một câu đe dọa:

“Tôi cảnh cáo , chị Tiểu Vãn đã theo đuổi đội trưởng rất lâu rồi. Nếu dám cản trở bọn họ, tôi sẽ vẽ bùa để khiến hồn siêu phách lạc.”

8

Không hổ danh là người mà Cố Thời Thanh đào tạo, ngay cả cái cách châm chọc cũng giống hệt ấy.

Nhưng câu “hồn siêu phách lạc” thực sự tôi giật mình.

Tôi lặng lẽ theo sau Cố Thời Thanh, trèo lên một chiếc xe đặt qua ứng dụng.

Anh ấy nhận một cuộc điện thoại.

Tôi không nghe rõ nội dung, chỉ biết liên tục hỏi đối phương về việc đã tìm hay chưa.

Nhưng chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia phủ nhận. Không cần nghĩ cũng biết, với tính đãng trí của Cố Thời Thanh, chắc chắn là để quên gì đó ở sân bay.

Cúp máy, Cố Thời Thanh chằm chằm vào chiếc cúp trong tay, nở một nụ ngốc nghếch.

Nhưng rồi dường như nhớ ra điều gì, nụ ấy dần biến mất khỏi môi .

Tôi tựa cằm, ngồi bên cạnh , ngắm chiếc cúp vàng cùng .

Có chút vui thay cho , cũng buồn thay cho chính mình.

Thực ra tôi rất muốn hỏi Cố Thời Thanh:

Vài giây khi , nghĩ đến tôi – người từng thức trắng đêm cùng leo rank, hay là Đoạn Vãn – người luôn ở bên cạnh luyện tập?

9

Thực ra, tôi là người đầu tiên phát hiện Cố Thời Thanh là một thiên tài.

Năm lớp 10, Cố Thời Thanh chuyển đến lớp tôi, ngay ngày đầu tiên đã chấn cả trường.

Ngôi trường ấy là trường trọng điểm duy nhất trong thị trấn lúc bấy giờ.

Cố Thời Thanh vừa đẹp trai, học giỏi, dường như việc gì cũng giỏi.

Vậy mà ấy lại có tính cách lạnh lùng, như thể khinh thường tất cả mọi người.

Lúc Cố Thời Thanh đứng trên bục tự giới thiệu, tôi đang trốn dưới bàn học để tập trang điểm.

Khi ấy đi ngang qua, vô chạm vào cánh tay tôi, cho đường kẻ mắt vừa vẽ xong bay thẳng lên thái dương.

Vậy mà Cố Thời Thanh không thèm một câu “xin lỗi”.

Tôi cứ tưởng đứa học sinh cá biệt như tôi với một người như ta sẽ không bao giờ có cơ hội chạm mặt nhau nữa, chúng tôi lại gặp nhau ở quán net.

Đó là một quán net đen trong thị trấn, không có cả tên, lại là nơi tôi tìm thấy niềm vui tuổi trẻ.

Mỗi khi Tần Lập Chung say rượu đánh tôi, và tôi không dám khóc ở nhà, tôi sẽ trốn đến đây, ngồi lì cả đêm.

Tiền tôi ở lại qua đêm là nhờ cày .

Một buổi tối, bên ngoài ồn ào hẳn lên, đám đông trong sảnh không ngừng reo hò.

Tôi ngái ngủ ngồi dậy, thấy ông chủ thường tôi cày đang hào hứng vỗ tay sau lưng một người đang chơi:

“Cậu nhóc, giỏi thật! Sau này cậu cày hộ tôi đi, lên hạng một lần là 200 tệ.”

Hai trăm tệ? Nhiều hơn tôi những 50 tệ!

Tôi, Tần Chiêu Nhiên – nữ hoàng cày của quán net này, mà dám tranh mối ăn ngay trước mắt tôi?

Chỉ thấy cậu thiếu niên tháo tai nghe xuống, gương mặt góc cạnh rõ ràng, giọng lạnh lùng:

“Không cần, tôi không thiếu tiền.”

“Những trận đấu cấp thấp như thế này mà còn phải bỏ tiền để leo hạng, tôi khuyên là nên giải nghệ đi.”

—— Là Cố Thời Thanh.

Tôi tức điên.

Tiến lại gần, vỗ vai ấy.

“Này, chơi một ván không? Nếu cậu thua thì biến khỏi đây, đừng bao giờ quay lại.”

Cố Thời Thanh nhướng mày tôi.

“Nếu tôi thắng thì sao?”

“Nếu cậu thắng, tất nhiên cậu quyền ra điều kiện.”

Dù đã dồn hết sức, cuối cùng tôi vẫn thua.

Tôi cứ tưởng Cố Thời Thanh sẽ nhục tôi giống như đã với ông chủ trước đó. Nhưng không, chỉ hỏi:

“Tần Chiêu Nhiên, cậu chơi cũng khá lắm. Có muốn gia nhập hội của tôi không? Tôi có thể trả lương cho cậu.”

“Và… chuyện hôm đó, xin lỗi nhé.”

Sau đó, khi chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên, trong đôi mắt đen láy của Cố Thời Thanh ánh lên một ngọn lửa âm ỉ, thì thầm bên tai tôi:

“Tần Chiêu Nhiên, thực ra ngay từ lần đầu bước vào lớp, tôi đã ý đến cậu rồi. Nhưng cậu không chịu ngẩng đầu lên, nên tôi phải tìm cách để cậu thấy tôi.”

“Đến nơi rồi.”

“Cảm ơn .”

Cuộc đối thoại kéo tôi trở lại với thực tại.

Cố Thời Thanh lịch sự cảm ơn tài xế, bước chân dài của vừa chạm xuống đất, đã nhanh chóng rời khỏi xe.

Tôi quanh, nhận ra khung cảnh trước mắt rất quen thuộc, và không khỏi sững sờ.

Cố Thời Thanh vừa giành giải thưởng, và nơi đầu tiên muốn đến là đây sao?

Không lẽ muốn ôn lại kỷ niệm cũ sau khi giành chức vô địch?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...