Vào ngày Cố Thời Thanh giành chức vô địch giải đấu chuyên nghiệp, tôi – cũ của – lên hot search.
Chỉ vì trong buổi phỏng vấn khi ấy trở về, phóng viên đã hỏi một câu: “Từ một thị trấn nhỏ bước lên bục vinh quang thế giới, xin hỏi lực nào giúp đạt giải thưởng này?”
Cố Thời Thanh vào ống kính, nhếch mép: “Năm đó có người tôi chỉ biết cắm đầu chơi game, không có tương lai.” “Lúc chia tay, ấy còn đập vỡ cái bàn phím đắt tiền nhất của tôi.”
Tôi tức đến mức muốn tát cho một cái.
Nhưng tay tôi xuyên thẳng qua cơ thể của Cố Thời Thanh.
Ồ, suýt quên. Tôi đã chết rồi.
1
Giải đấu chuyên nghiệp SAX cuối cùng cũng khép lại, đội HS trở về nước trong sự hoan hô.
Người bàn tán nhiều nhất trên mạng không ai khác chính là đội trưởng Cố Thời Thanh
Anh đi cuối đội, cao 1m86, với khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, trông vừa ngầu vừa đẹp trai. Phóng viên và fan hâm mộ vây quanh, micro đưa sát miệng :
“Cố Thần, nghe năm 18 tuổi bị gửi vào trung tâm cai nghiện game, có đúng không?”
“Sau khi trải qua chuyện đó, điều gì giúp có lực để đứng lên?”
Cố Thời Thanh cuối cùng ngước mắt lên.
Anh tháo tai nghe khỏi cổ, lạnh lùng :
“Năm đó có người tôi chỉ biết chơi game, sau này chẳng gì.”
“Hôm ấy rời đi, còn đập vỡ cái bàn phím đắt tiền nhất của tôi.”
Xung quanh có tiếng xì xào.
Ai đó hỏi một câu: “Vậy sau đó thì sao?” “Chẳng có sau đó gì cả, vì bọn tôi đã chia tay.”
Cố Thời Thanh mà mặt không biểu lộ chút cảm nào.
—— Nói xạo!
Hôm đó rõ ràng tôi đập con chuột, vì con chuột có 30 tệ thôi!
Nghe Cố Thời Thanh bịa chuyện, tôi tức điên lên, chỉ muốn tát cho một cái.
Nhưng ngón tay tôi lại nhẹ nhàng xuyên qua vai .
2
Tôi ngẩn người ra một lúc. Hừm. Sao lại quên mất. Tôi đã chết rồi mà.
Dư luận trong phòng livestream lập tức nghiêng về một phía.
Mọi người bắt đầu nghi ngờ tôi:
【Xin cao thủ mở hộp, xem thử cái chị này là ai mà hám danh lợi.】
【Thật kinh tởm, sao mà mối đầu của Cố Thần lại là một người phụ nữ chỉ biết kẻ giàu có thế này?】
【Nếu ta thấy Cố Thần bây giờ, chắc hối hận chết mất, hahaha.】
——Tôi đứng sau lưng phóng viên, thấy hết những bình luận đả kích này.
Đám người xấu đó cũng không hoàn toàn sai.
Tôi thật sự đã chết rồi.
Theo tính cách trước đây của tôi, chắc chắn tôi sẽ gõ một bình luận để đáp trả lại chúng nó ngay lập tức.
Nhưng giờ thì, tôi chỉ là một hồn ma.
Dồn hết năng lượng để chạm vào đồ vật sẽ khiến tôi tiêu hao rất nhiều sức lực, và tôi sợ mình sẽ trở nên trong suốt hơn, nên đành bỏ cuộc.
Tôi cứ thế mà đi theo sau Cố Thời Thanh, bước vào khách sạn.
Bên trong phòng tiệc.
Câu lạc bộ đã chuẩn bị sẵn buổi tiệc ăn mừng cho họ.
Ngoài ông chủ và huấn luyện viên, còn có một gương mặt rất quen thuộc.
Đoạn Vãn, thân nhất của tôi lúc còn sống.
Cô ấy là người duy nhất vẫn đến thăm mộ và đốt giấy cho tôi vào những dịp lễ tết.
Chỉ có điều, năm nay, hình như ấy không đến nữa.
Tôi thật sự rất nhớ ấy!
“Tiểu A Vãn, là mình đây! Mình là Chiêu Chiêu của cậu đây!”
Tôi vui vẻ bay về phía ấy, định ôm chầm lấy ấy một cái thật lớn.
Đoạn Vãn ngước lên, ngạc nhiên về phía tôi, rồi cũng đứng dậy chạy tới.
Tim tôi đập thình thịch.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn nghĩ rằng ấy có thể thấy tôi, giống như… tôi vẫn còn sống .
Nhưng rồi Đoạn Vãn chạy xuyên qua cơ thể tôi.
Tôi ngơ ngác xoay người lại.
“Chúc mừng , Cố Thần, em thật sự mừng cho !”
“Anh bay cả quãng đường dài như , chắc là mệt lắm rồi nhỉ?”
Đoạn Vãn đứng trước mặt Cố Thời Thanh.
Cô ấy kiễng chân lên, nhét bó hoa lớn vào tay Cố Thần.
Đôi mắt ấy lấp lánh.
Cái đó quen thuộc vô cùng.
Ánh mắt đắm đuối như từng thuộc về tôi, năm tôi mười tám tuổi.
“Ô! Hai người thành đôi rồi à? Giờ phải gọi cậu là trợ lý Đoạn, hay là chị dâu đây?”
“Cậu thật không biết chuyện! Tất nhiên là gọi chị dâu rồi!”
Thấy Đoạn Vãn đỏ mặt, mọi người liền trêu ghẹo.
Thì ra, Cố Thời Thanh và Đoạn Vãn đã ở bên nhau.
Cảnh tượng trước mắt đến quá bất ngờ, khiến tôi không kịp phản ứng.
Không hiểu sao, tôi chợt nhớ đến lời của con ma bên mộ bên cạnh, khi biết chồng ấy đã tái hôn.
Cô ấy vừa khóc vừa với tôi:
“Chiêu Nhiên, thời gian của người sống là trôi đi, chỉ có chúng ta mãi mãi bị mắc kẹt tại chỗ cũ.”
3
Thật ra, sau khi chết, người ta có thể chọn đầu thai hoặc trở thành hồn ma.
Nhưng với những linh hồn có chấp niệm quá sâu như tôi, thường không muốn chuyển sinh.
Cố Thời Thanh chính là lý do khiến tôi ở lại.
Tôi luôn nhớ đến ấy, không thể hoàn toàn buông bỏ .
Vì thế, tôi đã cố gắng dưỡng sức trong nghĩa trang, hôm nay ăn táo nhà này, mai ăn chuối nhà kia, cuối cùng cũng tích đủ năng lượng để tự do lang thang và đến bên ấy.
Buổi tiệc mừng bắt đầu.
Tôi ngồi giữa bàn, lạnh lùng Cố Thời Thanh uống rượu.
Dù Đoạn Vãn ở bên cạnh nhỏ nhẹ khuyên nhủ, ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không mấy chuyện.
Đúng là tên kiêu ngạo.
Rõ ràng vừa giành MVP, chắc chắn vui lắm, mà còn bộ tịch.
Trong lòng tôi có chút chua xót, vẫn không kìm mà lén lút trêu chọc ta.
Uống một nửa, có người đề nghị chơi “Thật lòng hay Thử thách”.
Mọi người đều đồng ý.
Tôi cũng nằm bên cạnh, cùng họ dõi theo cái chai quay.
Cái chai xoay tròn trên bàn, cuối cùng dừng lại, không lệch chút nào, chỉ thẳng vào Đoạn Vãn.
4
Mọi người Cố Thời Thanh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Hầu như cùng lúc, họ reo lên:
“Thử thách! Thử thách!”
Đoạn Vãn liếc trộm Cố Thời Thanh, thấy cúi đầu, ấy đành khẽ ho một tiếng, rồi chọn “Thật lòng”.
Một thành viên trong đội đã say khướt vội vàng hỏi trước:
“Trợ lý Đoạn, với đội trưởng quen nhau từ khi nào?”
Cô ấy đáp:
“Tụi mình đã quen nhau từ thời đi học, ngay từ lần đầu gặp ấy, mình đã thích ấy rồi…”
Trước lời tỏ không che giấu của Đoạn Vãn, tôi ngây người tại chỗ.
Đoạn Vãn rõ ràng quen biết Cố Thời Thanh qua tôi.
Hồi đó, ấy là trai của tôi.
Cô ấy đã thích Cố Thời Thanh từ khi đó rồi sao?
“Đủ rồi.”
Cố Thời Thanh hơi nhíu mày, cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Cứ kiểu này thì vui lắm à?”
Anh quay sang người , hàng lông mày vẫn cau chặt.
“Còn cậu nữa, Hạ Thần, Chính vì cậu luôn quan tâm quá mức đến những chuyện không liên quan đến mình, nên mới mất điểm đầu tiên trong trận đấu vừa rồi.”
Thái độ vô lý của khiến mọi người không dám hỏi thêm.
Tôi thật sự không thể chịu nổi, bèn lườm Cố Thời Thanh một cái.
Bạn thấy sao?