Hôn Lễ Màu Máu – Chương 2

7.

Không có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả ra tâm trạng của tôi lúc này.

Đó còn là Quý Văn Giản sao?

Đã từng, lúc tôi cố ý trêu chọc ta, ta đã đẩy tôi ra, còn là chưa xác định rõ quan hệ thì phải tôn trọng tôi.

Yêu nhau hai năm mà mãi cho đến khi tôi chấp nhận lời cầu hôn của ta thì chúng tôi mới đột một bước cuối cùng.

Bạn thân kiêm cùng phòng Diệp Đình Đình của tôi rằng ta là một người đàn ông siêu tốt, khuyên tôi phải biết Quý trọng.

Nhưng mà hiện tại sau khi ta triền miên với tôi mấy tiếng lại vụng trộm với người đàn bà khác.

Thoáng cái đầu óc của tôi muốn nổ tung, đang chuẩn bị lao xuống chất vấn vì sao ta lại thế với tôi thì bỗng nhiên tôi thấy rõ khuôn mặt của người đàn bà trong lòng ta.

Sao lại là Diệp Đình Đình?

Tôi nhớ rằng lúc trước khi tôi mới ở bên Quý Văn Giản thì Diệp Đình Đình còn khuyên nhủ tôi, ta nhà Quý Văn Giản quá nghèo, tôi đừng nên giúp đỡ người nghèo.

Lúc chúng tôi cãi nhau thì ta còn giúp tôi mắng Quý Văn Giản, ta không biết Quý trọng tôi.

Nhưng bây giờ hai người bọn họ lại lăn lộn với nhau.

Nhìn mấy tác ghê tởm kia thì chắc hẳn đã sớm ngủ với nhau rồi.

Chuyện xảy ra vào lúc nào chứ?

Trong lúc còn đang khiếp sợ thì tôi nghe thấy Diệp Đình Đình : "A Giản, ta đồng ý rồi sao?"

"Đồng ý rồi, theo kế hoạch thì mùng 9 sẽ đi lĩnh chứng."

"Tưởng tượng đến cảnh kết hôn với ta là em đau khổ đến mức không ngủ . Vì sao chứ? Vì cái gì mà ta có tất cả? Vừa sinh ra đã có nhiều tiền như , mà chúng ta phải cố gắng hết mức, vì sao chứ?"

Tài sản của nhà tôi không phải là khi sinh ra tôi đã có, mà là do nhà chúng tôi đời đời cố gắng tích góp nhiều năm.

Chúng tôi đã từng trải qua chiến loạn và lưu lạc, bị người khác coi là dị loại.

Cũng từng chứng kiến sự thay đổi của thời đại, chịu rất nhiều cực khổ, chúng tôi vẫn tích cực công ích.

Khi đi học tôi cũng thích việc thiện, cố gắng giúp đỡ thầy bè.

Vì sao có nhiều tiền lại là tội của tôi chứ?

Tôi ngơ ngác nghĩ, chỉ thấy Diệp Đình Đình lại tỏ ra uất ức mà dựa vào lòng ngực Quý Văn Giản, khóc lóc : "Xin lỗi, vì em mà phải hy sinh nhiều như ."

"Nói cái gì ngốc chứ?"

Quý Văn Giản đau lòng mà sờ đầu ta, ôm chặt lấy ta.

Anh ta chưa bao giờ hành dịu dàng như với tôi, trước mặt tôi ta luôn tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo.

Tôi từng tưởng rằng đó là cách để duy trì lòng tự trọng đáng thương của ta.

Thì ra là không phải.

"Anh vì tương lai của chúng ta. Em hãy nhịn thêm chút nữa, chờ kết hôn với ta rồi thì tiền của ta sẽ là của . Nếu như ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chính là người thừa kế tài sản hợp pháp. Đến lúc đó tiền của sẽ là tiền của em, chúng ta không cần phải lấy lòng của ta nữa, cũng không cần phải trải qua những tháng ngày bị bố thí."

Lấy lòng, bố thí...

Trong bóng tối, tôi không nhịn mà nở nụ .

Thì ra trong mắt các người khi tôi đối tốt với các người chỉ là sự bố thí.

8.

Buổi chiều ngày hôm sau, tôi hẹn Diệp Đình Đình ra ngoài: "Đình Đình, mình với Quý Văn Giản sắp kết hôn rồi."

Nói xong tôi lắc qua lắc lại bàn tay đang đeo nhẫn, lại cố ý dán chặt cả người vào Quý Văn Giản.

Quả nhiên sắc mặt của Diệp Đình Đình ngay lập tức trở nên rất khó . Sự ghen tị và không cam lòng của ta sắp tràn ra ngoài luôn rồi trên mặt vẫn cố gắng giả vờ vui vẻ.

"Thật sao? Tốt quá rồi! Chúc mừng các cậu!"

Nếu như tối hôm qua không tận mắt thấy thì hôm nay tôi sẽ thật sự bị ta lừa rồi.

Đêm qua sau khi về phòng tôi lập tức liên hệ với thám tử tư.

Sáng sớm hôm nay tôi đã lấy toàn bộ tư liệu.

Thì ra Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình là cùng lớn lên từ nhỏ, học chung tiểu học lẫn trung học. Bọn họ một lòng muốn thay đổi xuất thân nghèo nàn của mình. Lúc thấy tôi tiêu tiền như nước xong thì đã xem tôi là mục tiêu.

Diệp Đình Đình thành cùng phòng của tôi, biết rõ dù tôi có tiền lại rất ghét những tên đàn ông vì tiền mà tiếp cận tôi. Vì thế họ đã tỉ mỉ chế tạo ra thiết lập nhân vật Quý Văn Giản nghèo khổ, kiêu ngạo, lại coi tiền tài như rác rưởi.

Lúc mới , bọn họ ăn mặc cần kiệm để tích tiền dồn hết cho Quý Văn Giản, để ta tiêu xài nó vì tôi.

Vì có Diệp Đình Đình tay trong cho nên tôi thích gì, ghét gì, tất cả đều Quý Văn Giản nắm rõ như lòng bàn tay.

Hèn chi lúc tôi quen ta thì cảm thấy ta rất hoàn hảo, vì thế càng ngày càng thích ta.

Nghĩ đến đây tôi càng tươi hơn.

"Đình Đình à, chúng mình định ngày 9 sẽ đi lĩnh chứng, sau đó tối sẽ đến nhà mình ăn cơm, gặp ba mẹ và họ hàng của mình. Cậu là thân nhất của mình, cũng là nhân chứng cho mối của chúng mình cho nên mình mong rằng ngày đó cậu cũng sẽ đến."

"Việc này..."

Diệp Đình Đình nghe tôi xong liền khó xử mà Quý Văn Giản một chút.

Có lẽ là sợ lòi cho nên Quý Văn Giản lén lắc đầu ra hiệu với ta.

Sau đó Diệp Đình Đình đã từ chối: "Ngày hôm đó là ngày vui của các cậu, người tham gia cũng đều là họ hàng nhà cậu, một người ngoài như mình đến cũng không hay đâu nhỉ?"

Thật ra trước đây ta cũng đã từng muốn đến nhà tôi tham quan vì bí mật trong nhà mà tôi vẫn luôn khéo léo từ chối.

Người mẹ thích ăn thịt sống, thường xuyên xuất quỷ nhập thần.

Người ba cực kỳ trẻ tuổi đẹp trai.

Ai thấy họ cũng đều sẽ cảm thấy lạ lùng nhỉ?

Nhưng bây giờ tôi không thèm quan tâm nữa, kiên trì : "Mình và Quý Văn Giản đã tu thành chính quả cậu vẫn còn độc thân. Đúng lúc hôm đó trai mình cũng ở nhà, mình muốn giới thiệu ấy với cậu, biết đâu sau này chúng ta sẽ là người một nhà thì sao?"

"Anh trai?"

Diệp Đình Đình nghe liền sáng mắt lên.

Quý Văn Giản không hổ danh là học sinh xuất sắc, đầu óc ta cũng còn tỉnh táo mà hỏi lại: "Thiến Thiến, sao trước giờ chưa từng nghe em nhắc đến trai của em ?"

Tất nhiên là tôi không có rồi.

Gen nhà họ Thời chúng tôi từ trước đến nay chỉ sinh con .

Tôi không có trai tôi có ba nha.

Quý Văn Giản chưa từng thấy ảnh của ba tôi cho nên tôi bấm mở album trong di ra, mở bức ảnh một nhà ba người của chúng tôi ra cho bọn họ xem.

"Ừm, đây là mẹ của mình, đây là trai mình. Họ rất hiếu khách đó, Đình Đình, ngày đó cậu nhất định phải tới nha."

Tưởng tượng đến cảnh tượng ngày đó, tôi cảm thấy rất mong chờ...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...