Hôn Lễ Hoang Đường – Chương 9

Ngày hôm sau sau khi thăm hỏi cha mẹ xong, tôi dậy rất sớm, mang theo hành lý đi tới sân bay.

Trước khi đăng ký, tôi nhận điện thoại của Yến Thành Chu.

Anh ta , Thương Chước gặp tai nạn xe cộ trên đường trở về.

Bị thương rất nghiêm trọng, ta từ chối trị liệu.

Yến Thành Chu muốn tôi quay về khuyên ta một chút.

Tôi nhíu mày, trầm mặc.

Âm thanh thông báo ở sân bay truyền qua qua microphone.

Yến Thành Chu ở bên kia sợ hãi : “Cô đang ở sân bay sao?”

Một lát sau, ta lại hạ giọng: “Đúng lúc, tranh thủ thời gian đi máy bay hoặc tàu cao tốc tới. Cảm của Thương Chước hiện tại cực kỳ không tốt, tranh thủ thời gian với cậu ấy mấy câu, trấn an một chút.”

“Anh mở loa ngoài đúng không?”

Yến Thành Chu tạm ngừng một lát: “À ừ, vẫn luôn mở, đi Thương Chước nghe.”

Tôi lạnh lùng : “Thương Chước, chúng ta đã không còn quan hệ, tôi sẽ không bởi vì giày vò như này mà lo lắng cho , càng sẽ không bởi mà quay đầu.”

“Sự phản bội của đối với tôi, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ.”

Trong loa vang lên tiếng thở gấp nặng nề.

Sau đó, Yến Thành Chu ở bên kia nổi trận lôi đình rống lên: "Lâm Trản!”

"Sao lại ác như ? Thương Chước hiện giờ mạng sống như treo trên sợi tóc, lại với cậu ấy những thứ này ngay lúc này à? Cô muốn ép chết cậu ấy sao?”

"Cô có biết chuyện trêu Thương Chước trong hôn lễ khiến cha mẹ Thương Chước tức giận cỡ nào hay không! Nếu không phải Thương Chước chịu gia pháp bảo vệ , đã sớm bị chơi chết rồi biết không?”

“Cậu ấy mang lưng đầy vết roi đi đón , không quay về cùng thì cũng thôi đi.”

“Hiện giờ cậu ấy nằm trên giường bệnh cũng phải đeo máy thở rồi mà còn những lời này! Cô có còn lương tâm hay không?”

“Cậu ấy quý trọng như , vì mà hạ thấp tư thái, khúm núm lấy lòng , bây giờ lại vô với cậu ấy như này sao?”

Tôi cứng rắn.

“Nếu ta thật sự quý trọng tôi thì sẽ không thông đồng với Trình Tử.”

“Còn nữa, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”

“Trước đó ta từ bỏ thói quen, không cắt đứt liên hệ với các người, tôi đã nên nghĩ đến rồi, thực chất bên trong ta vẫn cùng một tính nết với các người!”

“Lâm Trản!”

Tôi cúp điện thoại.

Xách túi hành lý bắt đầu hành trình.

Gần hai tháng, tôi đi rất nhiều nơi, rất nhiều cảnh đẹp.

Núi tuyết rả rích, biển hoa mênh mông vô bờ, mặt trời lặn trên sa mạc hoang vu bi tráng, hang tĩnh mịch bí ẩn, đáy biển chói lọi nhiều màu.  

Tôi thỏa thích hưởng thụ tự do và sinh mệnh.

Có rất nhiều suy nghĩ đối với mình, đối thế giới không giống suy nghĩ.

Da của tôi trở nên đen hơn chút, cẩu thả hơn chút.

Nhưng cơ bắp và tinh thần cũng thỏa mãn hơn chút.

Tôi bắt đầu tiến vào thế giới độc lập một mình, quy tắc trò chơi là khỏe mạnh, tự do, tài sản, cường đại.

Tôi mang theo tràn ngập linh cảm trở lại công ty, thi triển tay nghề trong ngành hôn lễ.

Đồng thời cũng thăm dò lĩnh vực khác.

Tôi rất ít khi nhớ tới Thương Chước, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy bọ họ nghị luận khi đi uống rượu.

Thương Chước lại quay lại trạng thái trước đây.

Tiêu tiền như nước, say như chết ở quán bar.

Phụ nữ bên cạnh chưa đến một tuần lễ đã đổi.

Hoàn toàn buông tay mặc kệ công việc ở công ty. 

Mỗi lần đua xe đều liều mạng. 

Thái tử gia nhà họ Yến mỗi ngày vây quanh ta cũng sắp sầu thành lão thái giám, còn bị Thương Chước ghét bỏ.

Cuối cùng hai người bởi vì một lần cãi nhau, hoàn toàn ầm ĩ tách ra.

Khi tôi nghe những chuyện này, đã không còn khó chịu, cũng không thấy may mắn, mà là đặc biệt bình tĩnh.

Tôi thật sự buông bỏ rồi.

Ngày hôm nay khi hết giờ .

Vừa hầm gửi xe dưới lấy chìa khóa xe ra.

Đột nhiên có người từ phía sau dùng vải bịt kín miệng của tôi, tôi lập tức đã mất đi ý thức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...