Hôn Lễ Hoang Đường – Chương 13

Tôi chịu đủ loại gia pháp để ngăn cản sự trả thù không nên rơi vào người Lâm Trản.

Lúc đi ra từ từ đường, tôi mang theo một hơi còn lại đi tìm Lâm Trản.

Tôi gặp ấy ở mộ phần cha mẹ ấy.

Cô ấy tiều tụy đi một chút, dưới mắt một mảng bầm đen.

Tôi muốn chuyện tử tế với ấy.

Nhưng ấy rất tức giận.

Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy yết hầu giống như bị thứ gì chặn lại.

Tôi di dời lực ý, đi hoá vàng mã.

Không biết cơn gió ở đâu cuốn theo giấy vàng đang cháy, tay của tôi bị đốt bỏng một chút.

Trong lúc này, tôi cảm thấy một loại bài xích vô hình.

Cha mẹ Lâm Trản không chào đón tôi.

Ngay cả Lâm Trản cũng như .

Tôi cảm thấy rất bất lực.

Vết thương trên lưng rất đau, trái tim trong lồng ngực càng đau hơn.

Chẳng lẽ tôi thật sự không có cách nào khiến Lâm Trản quay lại sao?

Trên đường trở về, trong đầu tôi đều đang tìm vấn đề.

Bởi vì một lần vượt ngoại phản bội mà ấy không muốn tôi nữa sao?

Tôi cố ý lái xe đâm vào đường hầm.

Sau đó lại để cho nhân viên y tế gọi điện cho Yến Thành Chu.

Tôi dùng sinh mệnh đánh cược, chờ đợi có thể nhận ánh mắt ân cần của Lâm Trản.

Nhưng ngay cả dỗ tôi trong điện thoại mà ấy cũng không đồng ý.

Lúc này, tôi thật sự muốn chết.

Yến Thành Chu hung ác mắng tôi.

Cậu ấy , nếu tôi còn từ chối trị liệu thì cậu ấy sẽ đi tìm Lâm Trản trả thù lại.

Tôi nằm viện mấy tháng.

Lâm Trản không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào, không gửi cho tôi một tin nhắn nào.

Một đêm nào đó, tôi thực sự không kiềm chế nhớ nhung mà gọi điện thoại cho ấy.

Trong loa vang lên âm thanh điện tử lạnh lẽo.

Lâm Trản chặn số tôi rồi.

Thật ác độc.

Thật hận!

Sau khi xuất viện, tôi uống say mèm, một mồi lửa đốt sạch Lan Đình.

Tôi như muốn trả thù mà quay trở lại dáng vẻ trước đây. 

Lâm Trản không ở cạnh tôi cũng rất tốt.

Như thì tôi có thể buông thả bản thân.

Một ngày nào đó, khi uống rượu ở quán bar, có người Lâm Trản trở về rồi.

Nhưng ấy không thèm tới tôi một lần nào.

Tôi uống rượu đến ác hơn, Yến Thành Chu khuyên tôi, bị tôi một cái.

Sau lần đó, cuối cùng cậu ấy cũng không đến tìm tôi lần nào nữa.

Lúc không có ánh sáng, ngay cả cái bóng cũng sẽ rời đi, huống chi là người chứ?

Ngày hôm đó tôi ở nơi đó nghe thấy tiếng Lâm Trản vang lên ngoài sảnh lớn.

Thì ra cha mẹ muốn ấy khuyên tôi nên trói ấy lại bắt tới.

Tôi đứng ở cửa nắm chặt nắm , nín thở tập trung nghe Lâm Trản trả lời.

Tôi nghĩ dù ấy chỉ mềm lòng mà qua loa khuyên tôi hai câu thì tôi cũng sẽ tỉnh lại.

Thế ấy , ấy không ngại tôi càng điên hơn.

Cô ấy không còn thừa một chút cảm nào với tôi.

Tôi thật sự muốn phát điên rồi!

Tôi xông vào gào rống với bọn họ.

Lâm Trản tránh khỏi tôi đi ra ngoài.

Lúc mất hết can đảm, tôi nghe thấy ấy đang gọi tôi.

Cô ấy kêu tôi đừng gào lên với mẹ mình.

Cô ấy kêu tôi sống cho tốt.

Cô ấy giống như thật sự buông bỏ rồi.

Thế tôi thì sao bây giờ?

Tôi còn lún sâu trong quá khứ.

Tôi không quên ấy.

Từ trước đến giờ, tôi chỉ thích một mình Lâm Trản.

Tôi lại tỉnh táo lại, hiếu thuận với mẹ, tiếp nhận gia nghiệp.

Thời gian sau này, mẹ sắp xếp càng nhiều buổi xem mắt cho tôi.

Tôi từ chối tất cả.

Một ngày nào đó, mắt mẹ đẫm lệ hỏi tôi có phải là còn đang chờ Lâm Trản không.

Đúng vậy, ấy là người phụ nữ duy nhất mà tôi muốn kết hôn.

Tôi đang chờ ấy.

Tôi cũng không biết tôi sẽ chờ tới khi nào.

Có lẽ đợi đến khi ấy kết hôn, có lẽ đợi đến khi tôi từ bỏ.

Có lẽ.

Đợi đến ngày tôi chết đi.

( Xong)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...