Không còn cách nào khác, để nghe câu chuyện đó, tôi ép mình không ngủ, cuối cùng cũng học thuộc hết tất cả.
Khi đôi mắt tôi sáng rực, định cầu kể chuyện, thì chuông báo thức vang lên.
Hai tiếng rưỡi, sao nhanh ?! B ap cai da ng yeu
Có lẽ biểu cảm của tôi quá đờ đẫn, lần này không nhịn mà bật :
“Hứa học, xem ra lần sau em phải học thuộc nhanh hơn rồi.”
Tôi muốn dùng ánh mắt như dao để “đâm” , không dám.
Vì câu chuyện của , mỗi lần học bổ túc, tôi đều học không ngừng nghỉ.
Nhưng rất trùng hợp, lần nào vừa học xong cũng là lúc tan buổi học.
Tôi học càng nhanh, giảng càng nhiều, thời gian học vẫn “vừa khít” kết thúc đúng lúc.
Mỗi lần hỏi , đều giả vờ không biết, khuôn mặt bày ra chút biểu cảm tinh quái, sống vô cùng.
Tôi nghi ngờ đang “CPU” tôi học bài, lại không nỡ trách móc .
Thậm chí tôi còn bắt đầu mong chờ những buổi học bổ túc.
(6)
Đến bây giờ, tôi đã quen thuộc với Cố Hoài Thanh, hiểu tính cách , không còn giống trước đây đứng ngoài cửa không dám vào.
Thế lần này, khi tôi nhấn chuông cửa, không mở.
Tôi đồng hồ, đúng giờ mà.
Sau vài lần thử nhấn chuông cửa mà không thấy tĩnh gì, tôi bắt đầu lo lắng.
Trong đầu luôn có cảm giác, Cố Hoài Thanh – một người dường như không thuộc về thế gian này – có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Gió bên ngoài thổi mạnh, tôi lạnh đến mức run cầm cập, vẫn không ngừng gõ cửa, đầu óc tràn ngập những viễn cảnh xấu nhất có thể xảy ra với .
Chỉ đến khi gió lạnh khiến tay tôi cứng đơ, tôi mới nhận ra mình nên gọi điện cho .
Nhưng khi tôi bấm số, không ai bắt máy.
Tôi sốt ruột đến mức định gọi cho ba mình, tay lạnh quá không nghe lời, rơi cả điện thoại.
Nhà ấy lại thuộc dạng biệt lập, điện thoại trượt xuống cầu thang, đến khi tôi nhặt thì nó đã hoàn toàn không thể bật lên nữa.
Đúng lúc này, như thể ông trời thử thách tôi, cái mũi cũng bắt đầu không nghe lời, chứng viêm mũi dị ứng tái phát.
Tôi hắt xì liên tục đến nỗi mắt không thể mở nổi, vừa hắt xì vừa cố thử mở lại điện thoại, vừa gõ cửa.
Đến lúc định xì mũi, mới nhận ra túi mình đã hết giấy.
Chết tiệt!
Tôi bực tức đá vào tường, cảm thấy hoàn toàn bất lực, không biết phải gì.
Không có điện thoại, không có người, cũng không có giấy, tôi đành phải tìm quanh xem có cửa hàng nào gần đây để mượn điện thoại.
Nhưng khu vực này thật sự quá hẻo lánh, ngay cả trạm tàu điện ngầm cũng cách xa.
Tôi đi một vòng lớn, chẳng thấy bóng dáng ai, cuối cùng lại quay về trước cửa nhà ấy.
Tôi co người vào một góc, cố gắng sưởi ấm bản thân, tự trấn an rằng ấy chắc không sao, có lẽ chỉ là quên buổi học bổ túc mà thôi.
Không biết ngồi đó bao lâu, tôi cảm giác mình gần như tê cứng, thì cửa nhà cuối cùng cũng mở ra, ánh sáng ấm áp từ trong nhà chiếu qua khe cửa lên người tôi.
“Nam Nam?”
Có ai đó lo lắng gọi tên tôi.
Tôi nheo mắt thật kỹ, cuối cùng xác nhận đó là Cố Hoài Thanh.
Nhìn trong bộ đồ ở nhà quen thuộc đứng trước mặt, mắt tôi bỗng đỏ lên.
Không nghĩ nhiều, tôi quỳ sụp xuống, ôm chầm lấy , không kìm nước mắt:
“Anh em sợ chết khiếp, thật sự em sợ chết khiếp!”
“Đáng sợ lắm, em cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì rồi.”
…
Tất cả những xui xẻo trong ngày dồn nén lại, biến thành cảm uất ức, tuôn trào trên người Cố Hoài Thanh.
Tôi chẳng còn chút logic nào, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Anh không sao là tốt rồi.”
Anh không gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, cùng ngồi xuống ngoài trời lạnh, để mặc tôi phát tiết.
Khi tôi khóc đến kiệt sức, chẳng ngại bẩn, dùng áo mình lau nước mắt cho tôi.
Trong mắt có thứ gì đó mà tôi không thể hiểu, là sự đau lòng pha chút day dứt.
“Xin lỗi, Nam Nam, …”
Tôi vốn đã ngừng khóc, khi câu đó, tôi lại muốn khóc tiếp, nên vội ngắt lời, nức nở :
“Không sao đâu, thật sự không sao.”
“Anh có thể quên em, quên hôm nay là ngày học bổ túc.”
“Chỉ cần không sao, không sao là tốt lắm rồi.”
Nghe tôi xong, Cố Hoài Thanh như nuốt lại lời giải thích, trầm mặc không gì thêm.
Đôi mắt tôi rất lâu, rồi đột ngột kéo tôi vào lòng.
(7)
Khi vào trong nhà, tôi vẫn còn run rẩy rất lâu.
Thực ra tôi muốn kiềm chế, cơ thể không nghe lời, cứ lạnh đến mức không ngừng phát run.
Cố Hoài Thanh tăng nhiệt độ máy sưởi lên mức tối đa, tôi vẫn thấy lạnh.
Anh áy náy rót cho tôi một cốc nước nóng nữa, tôi lại tranh thủ :
“Anh xem, cuối cùng tay em cũng lạnh hơn tay rồi.”
Anh ngẩn người, sau đó khẽ khổ.
Nhưng khi ngẩng lên, khuôn mặt nghiêm túc hơn nhiều:
“Chuyện hôm nay là lỗi của .”
Tôi có chút bối rối, vội xua tay giải thích: “Không sao mà, không sao, là em tự nguyện chờ thôi.”
Nhưng chỉ tay vào chiếc máy trợ thính trên tai mình, cắt ngang lời tôi:
“Nó bị hỏng rồi.”
Chỉ một câu đó, cả và tôi đều hiểu.
Máy trợ thính của ấy đã hỏng.
Anh vốn bận rộn, lại thường không để ý thời gian, nên tiếng chuông báo thức, tiếng tôi gõ cửa hay tiếng điện thoại đều bị chiếc máy hỏng đó ngăn cách bên ngoài.
“Những lần sau nếu có chuyện như thế này, em có thể rời đi ngay.”
“Những lần sau, em vẫn sẽ đợi.”
Anh nhíu mày, tôi vội tiếp:
“Em phải chắc chắn rằng không sao, rồi mới rời đi .”
Sau đó, cả hai chúng tôi chỉ im lặng nhau rất lâu.
Cho đến khi tôi bắt đầu hắt xì, mới giật mình, vươn tay sờ trán tôi:
“Đừng là bị cảm rồi nhé?”
Chúng tôi đứng rất gần nhau. Tôi nuốt khan, ánh mắt trốn tránh, lúng túng đáp:
“Anh là bác sĩ cơ mà, mà không nhận ra đây là viêm mũi à.”
Anh cúi đầu khẽ, bị tôi bắt gặp ngay.
Không hiểu sao, tôi bất giác hỏi:
“Khi không nghe thấy gì, có sợ không?”
Vừa hỏi xong, tôi đã hối hận. Vì tôi và mới quen nhau hơn một tháng, đây không phải là điều mà tôi nên hỏi.
Cố Hoài Thanh ngồi bệt xuống đất, dựa vào sofa, ngẩng đầu tôi. Sau một hồi suy nghĩ, đáp:
“Sợ chứ.”
Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ trước mặt một đứa nhóc như tôi, ít nhất cũng sẽ đại một câu như “Không sợ đâu”.
“Sao mà bất ngờ ? Con người luôn sợ hãi trước những điều chưa biết mà.”
Sự thành thật của khiến tôi không biết gì, chỉ có thể gật đầu.
“Em không phải vẫn muốn nghe một câu chuyện sao?”
Tôi lại gật đầu.
Anh đứng dậy, rót thêm một cốc nước cho tôi:
“Hôm nay đình công, kể chuyện cho em nghe .”
Bạn thấy sao?