Hơn Hai Mươi Loại [...] – Chương 1

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, tôi là một sinh viên y khoa.

Thực sự không hiểu nổi mấy câu hỏi về bệnh, tôi lên mạng đặt đại một lịch khám, giả bệnh nhân để hỏi đáp án.

Kết quả là bác sĩ nhận ra mánh khóe của tôi và muốn trả lại tiền.

Tôi chỉ còn cách dùng kế khích tướng, buông một câu: “Bác sĩ, hay là không biết thật?”

Bên kia im lặng rất lâu, quả nhiên gửi lại cho tôi một loạt đáp án.

Tôi vui như mở hội, vội vàng chép hết xuống.

Hôm sau, khi nộp bài, giáo viên bật nửa ngày, vỗ vai một đẹp trai bên cạnh: “Cái đứa sinh viên ngốc hôm qua bị chẩn đoán mắc hơn hai mươi loại bệnh, chẳng phải là nó đây à.”

(1)

Người ta học y bị trời , quả thật không sai.

Hồi đó tôi còn mơ mộng mặc áo blouse trắng, nghiêm túc cứu lấy mạng người.

Đến khi vào học ngành y, tôi nhận ra mình phải cứu lấy mạng mình trước đã.

Kỳ thi cuối kỳ thực sự khó quá sức chịu đựng!

Tôi còn mơ thấy mình bị rớt môn trong giấc ngủ.

Làm bài tập mà không hiểu nổi đề, tôi chợt lóe lên ý tưởng, học theo mấy trò trên mạng.

Tôi lấy thẻ khám bệnh của thân, đặt lịch hẹn ở bệnh viện chúng tôi, dự định đi hỏi đáp án.

Bác sĩ rất kiên nhẫn, tôi hỏi từ dấu hiệu tăng áp lực nội sọ đến nguyên nhân rối loạn kinh nguyệt.

Ban đầu, ấy trả lời rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn trấn an tôi đừng lo lắng.

Đến khi tôi hỏi ra câu ngu ngốc như “Thai ngoài tử cung thường xảy ra ở đâu,” ấy cuối cùng cũng im lặng.

Một lúc lâu sau, hỏi: “Em là sinh viên của thầy nào?”

Tôi hơi hoảng nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi dùng thẻ của thân đăng ký, sao ấy biết tôi là ai .

Thế là tôi tiếp tục giả ngu: “Tôi là bệnh nhân mà bác sĩ, đang ?”

Bên kia cạn lời nửa ngày, đáp lại một câu: “Từ câu hỏi đầu tiên em hỏi, em đã mắc hơn hai mươi loại bệnh, bao gồm chấn não, cao huyết áp, và sa sút trí tuệ thùy thái dương.”

“Bây giờ, còn thêm cả sảy thai nữa.”

Tôi vẫn trơ trẽn nhắn: “Cơ thể tôi yếu mà.”

Bên kia hiện đang nhập nội dung rất lâu, cuối cùng gửi một câu: “Để tôi hoàn tiền cho em.”

Tôi hoảng thật, vì còn một câu hỏi cuối cùng trong bài tập chưa hỏi.

Thế là tôi vội gửi đề bài qua còn thêm một câu kiểu khích bác: “Bác sĩ, không biết thật à?”

Im lặng, im lặng chính là cầu nối đêm nay.

Bên kia im lặng ít nhất năm phút.

Đến lúc tôi nghĩ ấy chắc chắn cho rằng tôi là đồ ngốc và sẽ không bị mấy chiêu khích tướng này lay chuyển, tin nhắn cuối cùng đến.

Là một chuỗi đáp án qua đã thấy rất tiêu chuẩn.

Tôi vui phát điên, không suy nghĩ gì mà nhắn lại: “Cảm ơn bác sĩ tài hoa xuất chúng, tôi đã khỏi bệnh rồi.”

Bên kia không nhắn lại nữa, có vẻ ấy đã cạn lời với tôi.

Nhưng tôi thì không quan tâm, dù sao ấy cũng không biết tôi là ai.

Cảm ơn vị bác sĩ vĩ đại này, đã cứu tôi thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

Tôi ghi chép đầy đủ đáp án tiêu chuẩn của ấy và tự tin bấm nút nộp bài.

Bài tập của tôi, dưới sự mặt dày, cuối cùng cũng hoàn thành.

(2)

Ngay lúc tôi nghĩ mình đã thoải mái, bài tập lại chấm điểm nhanh đến bất ngờ.

Câu hỏi cuối cùng, sai toàn bộ, không có chữ nào đúng.

Chết tiệt!!!

Bác sĩ đó lừa tôi!!!

Tôi cứ nghĩ ấy bị khích tướng mà gửi cho tôi những đáp án chính xác nhất trong cả đời học y.

Không ngờ, không ngờ ấy lừa tôi mà không hề chớp mắt.

Tôi còn cho ấy đánh giá năm sao nữa chứ, hu hu hu hu.

Tôi đúng là đồ vô dụng!

Quả nhiên, không cần tôi , trong nhóm chat thông báo đã gửi đi, tôi – kẻ lẹt đẹt cuối lớp – bị gọi lên văn phòng thầy giáo.

Vừa bước vào, thầy giáo ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa, bên cạnh không biết từ lúc nào lại có thêm một bàn việc, ngồi đó là một chàng đẹp trai cực kỳ.

Ở trường y, tôi không phải chưa từng thấy trai đẹp, trai đẹp có tóc thì thật sự hiếm, nên tôi lỡ ấy thêm vài lần.

Hình như ấy nhận ra ánh mắt của tôi, ngẩng đầu lên từ sau màn hình máy tính, mắt thẳng vào tôi.

Đôi mắt màu hổ phách dịu dàng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào sống mũi cao của ấy, tạo nên một khung cảnh đẹp hoàn hảo.

Tự nhiên tôi thấy chuyến này đúng là không lỗ, bị mắng cũng không sao, gặp trai đẹp có tóc, cả đời này tôi mãn nguyện rồi.

Tôi lê từng bước chậm rãi đến bên thầy giáo, cúi đầu như một con chim cút.

Thầy giáo uống một ngụm trà, bài báo cáo của tôi, rồi tôi, lại sang đẹp trai bên cạnh, lặp lại vài lần rồi bất chợt lớn.

Sau đó, thầy vỗ vai đẹp trai bên cạnh: “Tiểu Cố à, hôm qua cậu về đứa học sinh ngốc nghếch mắc hơn hai mươi loại bệnh đó, đây chẳng phải nó sao?”

Thầy chỉ tay về phía tôi, vừa tức vừa buồn : “Hứa Nam Nam, em đúng là sinh viên cưng của tôi mà!”

Tôi hoàn toàn đơ người.

Phải diễn tả thế nào đây, cảm giác như mình đi trộm mộ lại đào trúng mộ tổ tiên, còn bị chính cha mình bắt quả tang

“Giỏi nhỉ, còn biết khích bác người ta, hỏi bác sĩ Cố xem có phải không biết bài này không.”

“Cái đầu lanh lẹ dùng vào trò vặt thì nhiều ghê.”

Tôi càng cúi đầu thấp hơn.

“Đáp án sai bét nhè mà cũng dám chép, giờ thì bị lôi ra rồi đấy.”

Tôi sốc quá ngẩng đầu lên, vừa hay chạm ánh mắt của bác sĩ Cố lần nữa.

Ánh mắt ấy mang theo chút bất lực và ý , đôi tay dài đang xoay tròn cây bút bi.

Hóa ra ấy phát hiện tôi là sinh viên của trường này, cố ý đưa ra một câu hỏi rất đặc trưng để “bắt” tôi.

Hu hu hu, ấy thật sự… tôi khóc chết mất!

Thầy giáo mắng mỏi cả miệng, uống ngụm trà, rồi chỉ tay về phía bác sĩ Cố: “Đi xin lỗi người ta đi.”

Tôi vội gật đầu lia lịa, bước đến trước mặt ấy cúi thật sâu: “Xin lỗi! Bác sĩ Cố!”

Anh ấy đẩy ghế lùi lại nửa bước, tôi một lúc lâu, nghiêm túc : “Nếu thấy có lỗi với tôi thì học cho tốt vào, đừng lãng phí tài nguyên y tế nữa.”

Tôi càng thấy xấu hổ, không chỉ ngốc mà còn chiếm dụng tài nguyên y tế, tôi đáng chết thật mà!

Tôi xin lỗi đến mức gần rách miệng, cuối cùng khi ấy sắp để tôi đi thì thầy giáo – cũng chính là ba tôi – lại lên tiếng.

“Tiểu Cố à, sắp thi cuối kỳ rồi, tôi sắp phải đi giao lưu một chuyến, không thể không nhờ cậu dạy bổ sung cho con bé này.

“Nó mà rớt môn thì tôi mất mặt lắm!”

Bổ túc???

Bắt ấy dạy bổ túc cho tôi??? Đây chẳng phải là cái chết xã hội mở cửa chào đón sao?!

Tôi theo bản năng hỏi lại: Tại sao?”

Thầy quay sang bác sĩ Cố, khuôn mặt tươi khi nãy bỗng đen lại: “Vì tôi là ba của em! Tôi không quản nổi em thì giao cho người khác, để khỏi sau này em mất mặt tôi thêm nữa.”

Bác sĩ Cố rõ ràng cũng sững người, đang định gì đó thì ba tôi đã cắt lời: “Nam Nam đứa nhỏ này, từ bé đầu óc đã không nhanh nhạy rồi.”

Tôi: …

Ba ơi, ba là ba ruột của con, con xin ba đừng nữa.

“Cậu chắc không nỡ từ chối một người đồng nghiệp già như tôi chứ?”

Nói xong câu đó, bác sĩ Cố chỉ biết bất đắc dĩ khổ, xoa trán hồi lâu rồi gật đầu đồng ý.

Dưới ánh mắt của ba, tôi không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại ra kết WeChat với bác sĩ Cố.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...