Tôi chơi thể loại này quen rồi, nên cũng chẳng thấy sợ gì. Nhưng hình như Tạ Dự Khâm thì không.
Trước khi bước vào phòng, khẽ kéo nhẹ tay áo tôi, chậm rãi lên tiếng như thể đang thương lượng điều gì đó:
“Học muội à, mấy cái này sợ lắm.” “Lát nữa đi sát sau lưng em, em bảo vệ không?”
Tôi ngẩng đầu lên, từ trên xuống dưới, chậm rãi quan sát cậu con trai cao 1m86, vai rộng eo thon trước mặt mình.
Trầm mặc suy nghĩ…
“…”
Phó hội trưởng đứng bên cạnh bĩu môi liên tục: “Tạ Dự Khâm, cậu đúng là đồ nhát gan.”
“Không à?” Tạ Dự Khâm thậm chí lười ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp.
“Được … Thế thì Tao Lị, nếu cậu không sợ thì nhớ trông nom cho Tạ nhà cậu nhé. Bên này bọn tôi còn phải lo cho 4 người sợ ma nữa đấy.”
Tôi đành phải gật đầu đồng ý. Không nguyện mà dặn dò:
“Vậy… nếu lát nữa sợ quá thì cứ nhắm mắt, nắm tay áo em, em dắt đi.”
Tạ Dự Khâm mặt dày đến mức… lập tức nắm lấy tay áo tôi luôn, đường đường chính chính như thể lẽ đương nhiên. Nhướng nhẹ chân mày, giọng lười nhác: “Cảm ơn học muội nhé~”
“…” Phiền chết đi .
Hai căn phòng đầu tiên trong mật thất chưa có NPC xuất hiện. Tạ Dự Khâm chỉ nắm tay áo tôi, cũng không có phản ứng gì trước không gian tối om.
Thậm chí, lúc cả nhóm đang bí ý tưởng giải đố, còn bình tĩnh đưa ra vài gợi ý.
Nhưng ngay khi cánh cửa phòng thứ ba mở ra — NPC lập tức “tạt mặt” bất ngờ.
6 người phía trước bị dọa cho chạy toán loạn, tiếng hét vang khắp hành lang.
Tạ Dự Khâm phản xạ chậm, mất hai giây mới kịp giật mình, sau đó ngay lập tức ôm chầm lấy tôi.
Anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Tôi vỗ vỗ cánh tay , giọng cứng nhắc: “Này, NPC đi hù người khác rồi.”
“Anh có thể buông ra chưa?”
Tạ Dự Khâm chẳng hề tin, lại còn siết chặt tôi hơn.
Thậm chí… vai còn khẽ run. Thì ra thật sự đang sợ… Tôi cứ tưởng chỉ đang giả vờ thôi.
Khi mở miệng lần nữa, giọng tôi cũng không kìm mà dịu hẳn lại:
“Được rồi rồi… Anh đừng sợ nữa, Tạ Dự Khâm.”
Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng : “Em không lừa đâu, mấy con ma bị em dọa chạy hết rồi.” “Em sẽ bảo vệ mà.”
Tạ Dự Khâm hơi khựng lại, vai lại run dữ dội hơn.
Không hiểu sao… càng dỗ lại càng khiến sợ hơn nữa.
Đang lúc tôi bối rối không biết nên gì, thì cũng từ từ bình tĩnh lại, thả tôi ra.
Anh cụp mắt xuống, che đi cảm trong đáy mắt, lông mày khẽ cau.
“Vẫn là thôi đi, Đào Lị.”
“Anh mà sợ là sẽ theo bản năng ôm lấy em, như sẽ khiến em không tập trung giải đố .”
“Anh đi cùng mấy người kia, đỡ phiền em.”
Rất hiếm khi tôi thấy Tạ Dự Khâm có vẻ mặt nặng nề đến .
Anh vừa bước một bước ra hành lang tối om phía trước — thì đã rùng mình lùi lại.
Tôi vội vàng nắm lấy tay , không kìm mà mềm lòng.
“Phiền phức gì chứ.” “Bọn họ sáu người đều sợ ma, nhỡ đâu lát nữa chạy toán loạn bỏ mặc lại thì sao?”
Tôi , có chút ngại ngùng, giọng cũng nhỏ dần: “Nếu… nếu sợ quá mà ôm em thì… cũng chẳng sao cả…”
Tôi vừa nắm tay vừa lúng túng : “Tạ Dự Khâm, đúng là lạ thật… Trước đây ôm bao nhiêu lần rồi, giờ tự dưng lại lịch sự đến kỳ cục.”
“Ừm?” Tạ Dự Khâm lười biếng đi theo phía sau tôi, đáp chậm rãi: “Vì bây giờ… không còn danh phận nữa.”
“Không phải em đã không cần rồi sao?”
…Tôi quên mất chuyện đó. Suýt nữa tưởng đâu vẫn là lúc trước.
Tôi mím môi, không thêm gì nữa. Tập trung tìm manh mối mở cửa.
Cuối cùng cũng thoát khỏi mật thất, tôi thở phào một hơi thật dài.
“Ơ? Hai người các cậu là sao đây?”
Phó hội trưởng tay tôi và Tạ Dự Khâm vẫn còn nắm chặt lấy nhau, nở nụ đầy ẩn ý:
“Không phải bảo là không phải người à? Giờ còn bày trò qua mặt bọn tôi…”
Tôi theo phản xạ buông tay ra. Đầu óc lập tức vận hành hết công suất, cố tìm ra một lý do nào đó hợp lý.
Nhưng Tạ Dự Khâm đã chậm rãi mở miệng:
“Thật sự không phải người .”
Anh ung dung : “Là tôi đang theo đuổi ấy.”
9
Từ sau hôm đó, Tạ Dự Khâm chẳng thèm giấu diếm gì nữa. Da mặt ngày càng dày — đi học, họp hội, hoạt câu lạc bộ… đều bám lấy tôi như keo.
Thật sự… phiền chết đi .
Hiếm hoi lắm mới có một buổi tối không quấn lấy tôi, bận đi dự tiệc sinh nhật của .
Nhưng chưa bao lâu, tôi đã nhận video do một người gửi tới.
Phòng bao tối mờ mờ. Thế tôi vẫn thấy Tạ Dự Khâm ngay lập tức.
Anh cầm một cái gạt tàn thuốc — đập thẳng lên đầu một người con trai khác. Động tác dứt khoát, không hề do dự.
Xung quanh có rất nhiều người lao vào can ngăn, hỗn loạn hết cả.
【Đào Đào, trai tớ cũng có mặt ở đó. Anh ấy Tạ ra tay là vì có người xấu cậu đấy…】
Hóa ra là thế.
Tên con trai bị đánh uống say quá chén, rồi lôi tôi ra chuyện, mỉa mai rằng Tạ Dự Khâm theo đuổi tôi lâu như mà tôi vẫn cao, không chịu đồng ý, chỉ là cố giả vờ thanh cao.
Rồi còn lè nhè bật ra một câu bẩn thỉu:
“Mẹ kiếp, loại con như thế, đè ra một trận là ngoan ngay.”
Ngay khoảnh khắc đó, gạt tàn đã nện thẳng vào đầu hắn.
Tạ Dự Khâm đá tung bàn trà, đè hắn xuống đất mà đánh.
Từng cú — nặng hơn cú trước, ra tay không chút lưu .
Tôi sợ chuyện sẽ bị lớn, định gọi điện cho .
May mà tôi bảo, tên con trai bị đánh đã đưa đến phòng khám để băng bó, không bị thương quá nặng.
Tôi cuộn mình trên chiếc ghế lười nhỏ của mình, lặp đi lặp lại đoạn video mờ mờ đó không biết bao nhiêu lần.
Khi tôi đang xem đến lần thứ mấy chẳng nhớ nổi, màn hình bỗng hiện lên một cuộc gọi đến — là Tạ Dự Khâm.
“Em còn chưa ngủ à?” “Ừm.” – Tôi đáp, đầu óc thì đang để đâu đâu.
“Anh đang ở dưới ký túc xá của em. Mang bánh cho em.”
Tôi cố ý thay một bộ đồ ngủ dày, mềm mịn như gấu bông — bộ đồ ngủ hình ShellieMay màu lông tuyết, soi gương một lượt mới yên tâm xuống dưới.
Dưới ánh đèn đường, đứng đó, áo hoodie xám trắng khoác ngoài chỉ một lớp áo mỏng, cả người tỏa ra cảm giác yên tĩnh, lạnh lẽo mà dịu dàng.
Thật khó tin đây lại là người đàn ông trong đoạn video thô bạo kia.
Tôi nhận lấy chiếc túi đưa. Bên trong là một hộp bánh kem vị cherry.
Tôi chỉ lướt mắt qua rồi khẽ hỏi:
“Tối nay chơi vui không?”
Tạ Dự Khâm mặt không biểu cảm, “Cũng tàm tạm.”
Thậm chí còn giữ nguyên vẻ bất cần như mọi khi: “Chỉ là ngoài ra ai cũng có người , thì chẳng ai bầu , chán nên về sớm.”
Ánh mắt tôi rơi xuống bàn tay phải của — bàn tay vẫn đang giấu trong túi quần.
“Tạ Dự Khâm.” “Sao không rút tay phải ra?”
Ánh mắt khựng lại một chút.
Nói đến mức này rồi, Tạ Dự Khâm cũng nhận ra tôi đã đoán mọi chuyện. Dứt khoát rút tay phải ra một cách ngang nhiên.
Khớp xương nơi bàn tay đầy những vết thương — có cái còn đang rớm máu.
Anh thì lại tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: “Tên đó uống nhiều, ăn mất dạy. Anh chỉ giúp hắn tỉnh rượu thôi.”
Tôi nâng tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy, chằm chằm vào mấy vết thương đó mà không lời nào.
Tạ Dự Khâm không phải người yếu đuối — người mềm lòng chính là tôi.
Bởi vì lúc này đây, tôi đang mềm lòng đến mức chỉ muốn gật đầu đồng ý với .
Anh như thấu suy nghĩ của tôi. Mỉm , dịu giọng :
“Vết thương nhỏ thôi mà, bảo bối.” “Em còn giận thì sẽ tiếp tục theo đuổi thêm một thời gian nữa.” “Anh đánh hắn là chuyện đương nhiên, đừng để tâm gì.”
Đáng lẽ tôi nên cảnh cáo — bây giờ chưa đủ tư cách gọi tôi là bảo bối.
Nhưng hôm nay tôi không muốn chấp nữa. Xem như là vì hộp bánh kem vị cherry kia.
10
Dù Tạ Dự Khâm đã trả lại toàn bộ số tiền tôi từng dùng để bao nuôi , tôi thì sắp chính thức… sản.
Ngoài việc gia sư dạy piano cho Hứa Triệt, tôi còn nhận thêm một công việc bán thời gian.
Là nhân viên bánh tại một tiệm bánh ngọt trên phố thương mại gần trường!
So với việc học đàn piano do mẹ ép buộc, thì bánh mới là tài năng thật sự của tôi — vừa giỏi, lại vừa thích.
Tiệm bánh ngọt buôn bán cũng không quá tấp nập, nên hầu hết thời gian chỉ có mình tôi trông coi.
Chủ tiệm thì ngoài mấy hôm đầu có đến cửa hàng, về sau… hoàn toàn bốc hơi.
Tôi gọi điện cho cha mình — lúc đó đang ở tận Phần Lan để bàn chuyện ăn (có lẽ là thương vụ cuối cùng trước khi sản).
“Cha ơi, con đang ở tiệm bánh ngọt nè!”
“Cái gì?? Con mở tiệm bánh rồi hả?!”
“…” Tôi á khẩu không nên lời.
Đang định với ông rằng con ông đã biết tự lập, tự kiếm tiền nuôi thân rồi, ông đã vội vã cắt ngang và cúp máy:
“Trời ơi, cái độ tiêu tiền của con… cha thật sự không nổi…” “Thôi thôi, con tự lo đi nhé, cha còn đang bận họp!”
Tôi oan uổng không nên lời.
Đúng lúc đó, Hứa Triệt gửi đến hai tin nhắn:
【Đào Đào, lát nữa tớ dẫn qua tiệm ngồi một chút nhé.】 【Làm phiền cậu chuẩn bị giúp bọn tớ hai phần đồ uống nóng với bánh ngọt.】
Cuối cùng cũng có khách rồi!
Tinh thần tôi như thắp lửa trở lại — tôi lập tức buộc lại tạp dề hình thỏ Peter Rabbit và bắt đầu vùi đầu vào việc.
Khi Hứa Triệt và cậu ấy đến nơi, tôi vừa lúc hoàn thành xong hai phần bánh phô mai mâm xôi và bày lên bàn.
Bạn thấy sao?