Hôm Nay Tôi Quyết [...] – Chương 4

Chương 12

Bài viết thứ mười lời tạm biệt nhân gian.

Ngày 5 tháng 4 năm 2024.

Lưu Niệm cầm máy quay trong xe, lia qua lia lại:

“Thời tiết: Nắng đẹp, nhiệt độ: Dễ chịu. Hứa Duyệt?”

Tôi thò đầu ra khỏi chiếc chăn nhỏ, bàn tay gầy guộc giơ lên tạo dáng chữ V trước ống kính.

“Hứa Duyệt: Vô địch.”

Lưu Niệm thở dài:

“Này, giọng yếu như rồi mà vẫn muốn đi sao?”

Tôi chống cằm, đáp:

“Đi chứ, hôm nay là ngày ấy nhận vinh quang lớn nhất cuộc đời, khoảnh khắc rực rỡ nhất.”

Lưu Niệm hừ lạnh:

“Ca khúc viết cho Văn San, cậu không mắng vài câu đã thôi, lại còn tự mình đi xem ta nhận giải thưởng game nữa à?”

Tôi :

“Anh ấy luôn nghĩ là tớ phản bội cậu ấy. Không viết ca cho Văn San, chẳng lẽ viết cho tớ sao?”

Xe dừng gần nơi tổ chức lễ trao giải.

Vừa bước xuống xe, điều đầu tiên tôi thấy là hình ảnh Cố Bồi Tư xuất hiện trên màn hình lớn của cả tòa nhà.

[‘Tam Sinh Tình Duyên’ tiếp tục đứng đầu bảng xếp hạng tải về trong và ngoài nước.]

[‘Sự lãng mạn cuối cùng của thiên tài công nghệ dành cho người mình .’]

Cả quảng trường vang lên câu nhạc quen thuộc:

“Khoảnh khắc đầu tiên gặp em nơi góc phố, tôi mới biết thế gian vẫn còn những điều tuyệt đẹp. Tôi em, không chỉ vì nụ ấy.”

“Hứ, dở quá.”

Lưu Niệm bĩu môi.

Tôi bật :

“Đâu có, hay mà.”

“Hừ…”

“Thôi nào, vào thôi. Tấm vé vào cổng khó khăn lắm mới có, đừng để lãng phí.”

Tôi kéo Lưu Niệm đi.

Vừa bước một bước, trước mắt tôi đột ngột tối sầm.

Mọi thứ xoay tròn, và tôi nghe tiếng hét thất thanh của Lưu Niệm bên tai:

“Hứa Duyệt!!”

Cảnh quay chuyển đổi.

Tôi đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, mắt lên chiếc TV trên tường đang phát sóng lễ trao giải.

Trên sân khấu, Cố Bồi Tư đứng cạnh Văn San, nhận giải thưởng và phát biểu cảm nghĩ:

“Thực ra, hôm nay nhận giải thưởng này, ngoài sự bất ngờ, tôi còn muốn cảm ơn một người.

Cảm ơn người đã bỏ rơi tôi năm đó.

Nếu không có sự biến mất đột ngột của ấy, tôi sẽ không biết rằng mình có thể một người đến như .”

Gương mặt Văn San ửng đỏ.

Cả hội trường chìm trong tiếng hét phấn khích của fan hâm mộ CP.

Tôi hướng ống kính về phía mình, gương mặt gầy hóp trong màn hình, rồi quay máy lại, ho nhẹ:

“Khụ khụ, tôi cần rõ một chút nhé.

“Tôi biến mất không phải vì bỏ rơi. Mà là… chết rồi đấy.”

Lưu Niệm vừa khóc vừa ngắt lời tôi:

“Cậu đừng loạn nữa không! Tớ khó khăn lắm mới ngừng khóc …”

Ống kính rung lên, dường như vì tôi đang đến mức tay run.

Nhưng thực ra là tôi đã không còn sức để giữ máy.

Tôi trao máy quay lại cho Lưu Niệm, nhắm mắt lại:

“Mệt quá… muốn ngủ một giấc.”

Lần này, có lẽ tôi thực sự có thể nghỉ ngơi rồi.

13

Băng ghi hình đến đây là kết thúc.

Lưu Niệm ngồi dưới khán đài, khóc đến không thở nổi.

Cố Bồi Tư chằm chằm vào màn hình tối đen, ngây người hồi lâu.

Anh quay sang Lưu Niệm, ánh mắt trống rỗng:

“Tại sao ấy không với tôi?”

Lưu Niệm nghẹn ngào, giọng run rẩy:

“Khi phát hiện bệnh, đó là lúc hai người nghèo nhất.

“Cô ấy , nếu biết, chắc chắn sẽ bán công ty, đi khắp nơi tìm cách chữa trị cho ấy.

“Nhưng An Thịnh bảo rằng, dự án của rất tiềm năng, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ bùng nổ.

“Cô ấy biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Cô ấy cũng muốn về nhà.”

Cố Bồi Tư siết chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Anh cố kìm nén, không để nước mắt rơi, chỉ bật đau khổ:

“Cô ấy hẳn là rất hận tôi, đúng không?”

Lưu Niệm lắc đầu:

“Cô ấy tự quay lại một số video.

Tôi cũng chỉ biết sau khi ấy qua đời.”

Dứt lời, hình ảnh trên màn hình lớn hiện lên lần nữa.

Tôi vẫy tay về phía ống kính, trên tay vẫn còn cắm kim truyền, nằm trên giường bệnh.

“Tôi nghĩ, có vài điều cần rõ.

“Tôi không biết sau khi video này phát ra, mọi người có hiểu lầm gì về Cố Bồi Tư không.

“Nhưng ấy là một người rất tốt. Chúng tôi lớn lên bên nhau, tôi hiểu rõ mà.”

Tôi dừng lại, thở nhẹ một hơi, rồi tiếp tục:

“Kể từ sau chương trình hôm đó, tài khoản của tôi liên tục nhận chuyển khoản từ một tài khoản ẩn danh.

“Tôi biết, là ấy.”

Tôi lấy ra bản sao kê, từng khoản chuyển tiền đều là con số bảy, tám chữ số.

Tôi vào ống kính, nhẹ:

“Tôi biết là , Cố Bồi Tư.

“Cảm ơn , đã quá muộn rồi, tôi không thể cứu vãn nữa.

“Tuy nhiên, số tiền này tôi sẽ thay quyên góp, lập quỹ hỗ trợ bệnh nhân ung thư hoặc gửi đến các tổ chức từ thiện.”

Tôi dừng lại, nở một nụ dịu dàng:

“Cố Bồi Tư không gì sai cả.

“Anh ấy luôn là người ngoài miệng thì cứng rắn trong lòng lại mềm yếu.

“Mong mọi người đừng công kích ấy trên mạng, cảm ơn nhé.”

Tôi vẫy tay chào ống kính:

“Tạm biệt, lần này là thật sự tạm biệt rồi.”

14

Đoạn cuối cùng của băng ghi hình vừa phát xong.

Cố Bồi Tư ngồi đó, im lặng không một lời.

Dưới khán đài, một số fan không thể ngồi yên:

“Chuyện này là sao chứ? Cố tổng và chị Văn San đã ở bên nhau rồi, tự nhiên lại xuất hiện cũ muốn gì đây?

Cô ta không phải kẻ thứ ba sao?”

Nhưng ngay lập tức, có người phản bác:

“Đây chỉ là những thước phim ghi lại trước khi ấy mất thôi mà.

Dù không phát ở đây, thì trên mạng xã hội cũng đã lan truyền khắp nơi rồi.

Người ta đã chết rồi, ấy đâu thể kiểm soát chuyện này?”

“Dù thế nào, chết rồi cũng không thể kẻ thứ ba !”

“Cô ấy không phải kẻ thứ ba.”

Cố Bồi Tư lên tiếng.

Cả khán phòng lập tức im phăng phắc.

Văn San ngập ngừng một chút, cầm lấy micro:

“Xin lỗi, thực ra, tôi và Cố Bồi Tư…

Là giả.”

Chương 15

Sau đó một thời gian, Cố Bồi Tư không còn tham gia bất kỳ hoạt quảng bá nào của công ty.

Khi Văn San tìm đến , đang ngồi trước chiếc váy cưới mà tự , dưới chân là những chai rượu vứt đầy.

“Anh đang !”

Văn San bước tới, giật lấy chai rượu từ tay :

“Anh đã ba ngày chỉ uống rượu, không ăn gì. Muốn đi theo học tỷ luôn sao? Anh nghĩ chị ấy sẽ muốn thấy thành ra thế này à?”

“Thấy sao?”

Cố Bồi Tư bật chua chát:

“Cô ấy còn có thể thấy tôi sao?”

“Cô ấy…”

Văn San nghẹn lời, không tiếp .

Cố Bồi Tư chống tay lên trán, đôi vai run rẩy, không rõ là đang khóc hay đang :

“Nếu ấy còn sống, chắc hẳn đã hận tôi đến chết, đúng không?

Chỉ cần tôi kiếm tiền sớm hơn, dù chỉ sớm một chút, tôi đã có thể lo chi phí chữa trị cho ấy.

Khi đó, ấy có thể yên tâm ở lại, yên tâm để tôi giúp ấy vượt qua bệnh tật.

Chứ không phải…”

Anh không tiếp nữa, ánh mắt chuyển sang Văn San:

“Cô đến đây gì? Tôi đã giúp rõ rồi.

Chúng ta chỉ là liên minh thương mại.

Sẽ không ai gọi là kẻ thứ ba, sự nghiệp của cũng không bị ảnh hưởng.

Đừng phiền tôi và ấy nữa.”

Văn San nghiến răng, :

“Tôi biết. Nhưng trước khi đi, tôi cần rõ vài chuyện.

Nếu học tỷ thật sự hận , tại sao chị ấy lại quay video giải thích để bảo vệ ?

Anh và học tỷ là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ không hiểu chị ấy là người như thế nào?

Nếu chị ấy còn thấy , nghĩ chị ấy có thể yên tâm rời đi không?

Chị ấy rời xa là để thấy thành công. Nhưng thử lại xem, đang !”

Văn San tức giận, đá vào mô hình nhân vật trong trò chơi đầy bụi.

“Còn giấc mơ game của thì sao?

“Nếu thật sự chị ấy, hãy dùng cả cuộc đời còn lại để game cho chị ấy.

Hãy để chị ấy ở trên trời cũng cảm nhận của .

Chứ không phải ngồi đây tự hủy hoại bản thân!”

Nói xong, để lại một hộp đồ ăn và quay lưng bỏ đi.

Cố Bồi Tư ngồi đó, chằm chằm vào mô hình nhân vật game rất lâu.

Khi đứng dậy, đôi chân khuỵu xuống vì kiệt sức.

Suốt ba ngày chỉ sống nhờ rượu, đã mất hết sức lực.

Gắng gượng ăn vài miếng cơm Văn San để lại, cuối cùng cũng đủ sức cầm lấy mô hình nhân vật trong tay.

Nhân vật quen thuộc đó nhớ lại những ngày cùng Hứa Duyệt thiết kế game.

“Nhân vật nữ cũng có thể cầm búa sao chổi chứ. Nếu em sống trong game, em nhất định là một nữ hiệp cầm búa sao chổi, đánh khắp thiên hạ.”

Vậy hãy để Hứa Duyệt của tôi sống mãi trong game của tôi.

Tối hôm đó, Cố Bồi Tư cập nhật Weibo.

Bài đăng chỉ là một mảnh giấy với dòng chữ:

“Khoảnh khắc đầu tiên gặp em nơi góc phố, tôi mới biết thế gian vẫn còn những điều tuyệt đẹp. Tôi em, không chỉ vì nụ ấy.”

——12 tháng 3 năm 2023

Cộng đồng mạng nhanh chóng nhận ra điều ẩn giấu trong bài đăng:

“Bài hát này viết cho Hứa Duyệt sao? Thời điểm đó họ còn chưa chia tay!”

“Hóa ra ấy vẫn luôn ‘Tôi em’ với Hứa Duyệt.”

“Không thể chịu nổi, tại sao ông trời lại đối xử với Hứa Duyệt như ?”

Chỉ sau một đêm, tài khoản Weibo của Hứa Duyệt tăng lên hàng triệu lượt theo dõi.

Nhưng tài khoản chỉ có một bài đăng duy nhất:

“Nếu tâm trạng không tốt, có thể đến đây trò chuyện. Chúc mọi người sức khỏe, hạnh phúc và bên người mình đến đầu bạc răng long.”

Hàng ngày, dưới bài viết đó xuất hiện vô số bình luận mới:

“Chị ơi, thế giới bên kia có tốt không? Em mệt mỏi lắm, em muốn tìm chị.”

“Bé con phía trên ơi, có gì khó khăn cứ ra. Dì tuy không giàu sẽ cố gắng giúp.”

“Ung thư đau lắm. Chị đã vượt qua những ngày cuối như thế nào?”

“Học tỷ, em đã khuyên ấy quay lại với cuộc sống rồi, chị đừng lo nhé.”

“Chị ơi, tuyết đã tan rồi, mau đến chơi cầu trượt với em nhé…”

“Cảm ơn chị. Lúc em gần như không trụ nổi, chị lạc quan như thế ở những giây phút cuối, em lại muốn cố gắng thêm chút nữa.”

Giữa những bình luận ấy, một dòng bình luận đẩy lên đầu với vô số lượt thích:

“Tôi chưa từng ngừng em.”

Người bình luận: Cố Bồi Tư.

16

Tài khoản của Lưu Niệm vừa đăng tải một video mới.

Chỉ trong thời gian ngắn, video đã leo lên top tìm kiếm.

Trong video, ấy quay lại trại trẻ mồ côi nơi chúng tôi cùng lớn lên.

Tiếc là nơi đó đã bị bỏ, giờ đã trở thành một nhà trẻ.

Cái sân nhỏ từng chứa đầy kỷ niệm 20 năm gắn bó của chúng tôi đã bị san bằng.

Cố Bồi Tư đứng một bên, lặng lẽ .

Gió thổi qua, không lời nào, mãi đến khi Lưu Niệm bước tới, mới khẽ hoàn hồn.

“Anh đến đây gì?”

Ánh mắt vẫn dán vào nhà trẻ đông đúc:

“Khi ấy ra đi, có đau đớn không?”

“Cũng ổn, giống như đang ngủ thôi.”

“Vậy sao?”

Khóe môi nhếch lên một nụ gượng gạo, không lâu sau, đôi vai run rẩy, nước mắt rơi xuống.

“Có những lúc tôi tự huyễn hoặc rằng, tất cả chỉ là ảo giác của tôi.

Cô ấy chỉ đang ra ngoài chơi thôi.

Tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Rồi khi tỉnh dậy, tôi sẽ thấy ấy vẫn nằm bên cạnh mình.

Tôi chỉ cần lay nhẹ, ấy sẽ tỉnh.

Như mọi lần, tôi và chào buổi sáng.

Nhưng mỗi lần mở mắt ra, tôi lại phải đối diện với sự thật tàn nhẫn này thêm một lần nữa.

Tôi đã thực sự mất ấy… mãi mãi rồi.”

Lưu Niệm khựng lại.

Giọng run run:

“Những lời này… quen thuộc thật.

“Cô ấy cũng có lúc quên mất mình là bệnh nhân.”

Cố Bồi Tư cúi đầu:

“Có đôi khi, tôi thật sự chỉ muốn chìm trong ảo giác ấy, không bao giờ tỉnh lại.”

Nói xong, quay lưng bước đi, một mình dọc theo con đường mòn giữa cánh đồng.

Giống như ngày nào và một khác đã từng sóng vai trên con đường đó.

Cuộc đời, đôi khi đi mãi, bỗng nhận ra chỉ còn lại một mình.

Lưu Niệm quay ống kính về phía nhà trẻ, tiếng của mang theo chút nghẹn ngào:

“Cậu này, những đứa trẻ ở đây mỗi ngày đều có người đến đón về nhà.

Không giống chúng ta trước kia, ngày nào cũng ngóng qua hàng rào.

Kiếp sau, nhất định phải thân với tớ nữa, biết không?”

Chiếc chuông gió trước cổng tự kêu leng keng, dù không có gió.

m thanh trong trẻo vang lên.

Lưu Niệm ném viên đá trong tay, giọng lẫn trong tiếng khóc:

“Đồ khốn!”

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...