Thiệu Hàn Việt cũng có quen biết với mấy người bên ban Xã hội, mà phần lớn ban Xã hội đều là nữ nên cậu cũng chẳng hứng thú lắm.
Có điều nhắc đến lớp 11/8, trong đầu cậu lại xuất hiện cái tên Hứa Thiến Thiến.
Hứa Thiến Thiến rảnh rỗi sẽ tìm cậu.
Song, thật lòng mà Thiệu Hàn Việt rất không ưa Hứa Thiến Thiến, bởi vì cậu cảm thấy nàng rõ ràng không phải là người hiền lành lần nào cũng giả vờ ngây thơ, thật là mệt mỏi.
“Hứa Thiến Thiến á?” Lệ Dương Vinh nhăn mặt: “Cậu ta tìm Hủ Hủ gì, hai người có quen nhau đâu?”
Bạn nam ngồi bàn trước gật đầu: “Là cậu ấy. Tớ không chỉ thấy mình cậu ấy còn có mấy người nữa.”
“Ôi trời?” Lệ Dương Vinh, “Có chuyện rồi?”
Nói xong liền đẩy Thiệu Hàn Việt: “Các cậu ấy muốn gì, không phải là muốn bắt nạt cùng bàn của cậu chứ? Lão đại, cậu đúng là hồng nhan họa thủy mà, cho tụi con vì cậu mà đánh nhau rồi?”
Thiệu Hàn Việt nhăn mày: “Mày im đi.”
Quý Nguyên Châu: “Còn không đúng sao, nếu không phải mày thả thính lung tung, sao mấy đứa đó lại tới tìm Hủ Hủ ?”
“Fuck!” Lệ Dương Vinh không kìm chửi bậy: “Thật hả? Con mẹ nó tao tội tày đình rồi, đi! Đi xem thử!”
Quý Nguyên Châu đứng chôn chân Thiệu Hàn Việt, Lệ Dương Vinh thấy cũng theo.
Thường ngày ba người hay cãi nhau đánh nhau, mỗi khi có chuyện gì người quyết định đều là Thiệu Hàn Việt.
Yên lặng chốc lát, ngay lúc Lệ Dương Vinh đang xoắn xuýt không biết xử lý thế nào thì Thiệu Hàn Việt đứng lên.
“Đi xem có chuyện gì!” Cậu bỏ hai tay vào túi quần ung dung cất bước cùng hai người kia đi đằng sau, dùng chân đá cửa lớp học, một trước hai sau đi ra ngoài.
Trông có vẻ bình tĩnh hình như rất giận.
Lệ Dương Vinh kích , cậu chàng thừa biết Thiệu Hàn Việt chắc chắn sẽ không ngồi yên. Tuy bình thường Thiệu Hàn Việt đối xử với cùng bàn không tốt đẹp cho cam, cậu hiểu rõ tính cách của nó, dù chỉ là “ tùy tùng” thì Phó Kim Hủ cũng là người của nó.
Trong khi đó Thiệu Hàn Việt cực ghét người khác tới người bên cạnh mình, cậu có thể quậy người ta nhất quyết không cho người khác vào người ta một ngón tay.
Tóm lại vừa nghĩa khí vừa biến thái.
***
Hứa Thiến Thiến cùng mấy đứa con về lớp đều không không rằng, người bị bóp cổ là cùng bàn của nàng bình thường rất ngang ngược hôm nay lại che cổ khóc tấm tức.
“Cậu im lặng rồi đó, ồn ào quá!”
A Linh khản giọng : “Tớ, tớ đau quá…”
“Cậu mà không biết xấu hổ à? Cậu to khỏe hơn nó nhiều mà còn bị nó bóp cổ, thật mất mặt.”
Cô ghét bị người khác to khỏe ấy thế mà lại bị Hứa Thiến Thiến chê như , gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Lần này đúng là quá mất mặt, nàng cũng không nghĩ tới Phó Kim Hủ trông gầy gò ốm yếu mà lại khỏe , lúc bị bóp cổ nàng có cảm giác mình sắp chết đến nơi.
Cảm giác hít thở không thông, còn có ánh mắt tràn ngập hận thù, chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Này, tới giờ học rồi đó mọi người.” Bỗng nhiên, ngoài cửa phòng truyền tới âm thanh của nam sinh, ồm ồm, rất không đứng đắn.
Tiết tự học của lớp tám không có thầy nên khá ồn ào, bỗng dưng nghe thấy tiếng liền sang, nhất thời đều im lặng.
Người đứng cạnh cửa hì hì là Lệ Dương Vinh, mà sau lưng cậu ta, chính là Quý Nguyên Châu và… Thiệu Hàn Việt.
Thiệu Hàn Việt sao lại tới lớp bọn họ.
Yên lặng chốc lát, sau đó cả lớp liền ồn ào. Các nữ trố mắt nhau, sau đó về phía người kia không chớp mắt.
“Thiến Thiến, sao bọn họ lại tới đây.”
Hứa Thiến Thiến cố gắng bình tĩnh, về phía gương vuốt vuốt tóc: “Tớ, tóc tớ có rối không?”
“Không rối…”
“Vậy thì tốt.”
“Sặc… Thiến Thiến, Thiệu Hàn Việt không phải tới đây vì Phó Kim Hủ đó chứ?”
Hứa Thiến Thiến dừng lại, nét mặt vui vẻ ngưng trọng: “Nói bậy bạ gì đó.”
Nói xong, lại cảm thấy lo lắng, lúc trước chỉ là tùy tiện hỏi Phó Kim Hủ xem hai người có phải đang quen nhau hay không, thật ra biết rõ Thiệu Hàn Việt sẽ không ở cùng một chỗ với cậu ta, cậu ta nhất định chỉ là đơn phương mà thôi.
Nhưng mà những lời đồn kia rất khó chịu, cho nên mới đi tìm cậu ta.
Vậy mà giờ Thiệu Hàn Việt lại xuất hiện ở đây, không phải vì Phó Kim Hủ đó chứ?”
“Thiến Thiến, cậu ra đây đi, nhà chúng tôi tìm cậu.” Lệ Dương Vinh vẫy vẫy tay, mặt đầy ý , Hứa Thiến Thiến không dám đứng lên. Bởi vì thấy ánh mắt vô cùng lạnh lùng và hung dữ của Thiệu Hàn Việt, giống như ánh mắt khi đánh nhau với mấy người trường khác .
Lúc đó thôi cũng thấy tàn khốc rồi, giờ ánh mắt đó lại đang , mới biết nó kinh khủng đến thế nào.
“Ôi chao, tìm Thiến Thiến kìa.”
“Nam thần tìm cậu đó, ha ha ha…”
“Sao còn chưa ra…”
Những người bên cạnh không biết chuyện gì cũng ồn ào theo, trong lòng Hứa Thiến Thiến càng ngày càng hoảng loạn. Cô từng nghe Thiệu Hàn Việt rất vui tính, cũng nhiều lần nghe thấy, Thiệu Hàn Việt vô cùng thủ đoạn…
Hôm nay Thiệu Hàn Việt bất ngờ chủ còn Hứa Thiến Thiến lại dè dặt, thật bất ngờ nha. Những người đang xem kịch vui dường như không tin vào mắt mình.
Một lát sau, người ngoài cửa hình như không còn kiên nhẫn nữa, liền đi vào.
Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu đứng ngoài cửa , một mình Thiệu Hàn Việt bước vào.
Mọi người thấy cậu ta chỉ thẳng, một đường đi tới trước bàn học Hứa Thiến Thiến.
“Người đâu?” Cậu rũ mắt, giọng lạnh lùng.
Hứa Thiến Thiến ngước mắt cậu, đành giả ngu: “Hả?”
“Tôi hỏi cậu người đâu.” Giọng trở nên trầm hơn.
Hứa Thiến Thiến bĩu môi, mãi lâu sau đó mới gượng gạo xuống đất : “Thiệu Hàn Việt, cậu sao , tớ không hiểu cậu đang gì.”
Thiệu Hàn Việt khó chịu, nếu là con trai, cậu đã trực tiếp đạp cho một phát nếu dám không khai. Nhưng đối phương hết lần này đến lần khác là con , cậu không có thói quen ra tay với con .
“Tôi hỏi lại lần nữa.” Thiệu Hàn Việt hơi cúi người, “Phó Kim Hủ đang ở đâu?”
“…”
“Tôi cần tìm cậu ta để hỏi bài tập, cậu đưa người đi đâu rồi?” Thiệu Hàn Việt thẳng vào mắt , nhạt: “Đừng là cậu không biết.”
Hứa Thiến Thiến trong lòng rét run, lại cảm thấy không cam lòng, từ khi nào thì cậu ấy lại quan tâm tới học nữ như !
“Cậu không phải đang quen cậu ta tại sao lại đối xử tốt với cậu ta như ! Không thấy người liền đi tìm khắp nơi, có đáng không?”
“Có đáng hay không không phải việc của cậu.”
“Cậu…”
“Thiến Thiến này.” Lệ Dương Vinh ở cửa gọi lớn, “Cậu như là không nha, Hủ Hủ và chúng tôi là em kết nghĩa, cậu dám vào em kết nghĩa của tôi không phải muốn khó chúng tôi sao. Hơn nữa, cả đám chúng tôi sau này còn nhờ cậu ấy bài tập giúp, không phải là cậu cố ý muốn chúng tôi bị thầy mắng đó chứ.”
Anh em kết nghĩa cái gì, Thiệu Hàn Việt càng nghe càng cảm thấy nhức đầu.
Lệ Dương Vinh vừa xong liền bị Thiệu Hàn Việt quay đầu trừng mắt , cho nên vội vàng nghiêm mặt : “Vậy, này, cậu mau người đang ở đâu đi, các cậu đã bắt nạt cậu ấy rồi hay không, phải chăng là quá không coi luật pháp ra gì rồi?!”
Mọi người trong lớp bỗng im lặng sau đó lại lên, luật pháp… Lệ Dương Vinh mà tới chuyện luật pháp ư.
Ngạo mạn.
“Ai bắt nạt ai!” Hứa Thiến Thiến không nhịn nữa cuối cùng đứng lên, chỉ tay về phía cùng bàn, hung dữ : “Cậu đi, tôi bị cậu ta đánh, cổ đều đỏ hết cả lên rồi mà còn bảo chúng tôi bắt nạt cậu ta! Tôi thấy cậu ta chả qua là giả vờ ngây thơ yếu đuối để cho các cậu quan tâm mà thôi!”
Thiệu Hàn Việt theo tay Hứa Thiến Thiến, thấy cổ nữ kia đang sưng đỏ lên, hơi bất ngờ.
Ý nghĩ đầu tiên chính là: Cũng có bản lãnh đó, xem ra cũng không phải dễ dàng bị bắt nạt.
Ý nghĩ thứ hai là: Cánh tay nhỏ gầy kia lại có thể địch lại người to khỏe gấp đôi mình???
Hơi bất ngờ cũng hơi đắc ý, nhỏ người hầu không phải là quá ngu ngốc.
“Cho nên người đâu?” Thiệu Hàn Việt không tiếp lời, hoàn toàn tỏ thái độ “Bị thương cũng đáng đời.”
Hứa Thiến Thiến tức đến mức mặt đều đỏ bừng lên, Thiệu Hàn Việt thấy không trả lời liền sang nữa bị bóp cổ kia.
A Linh không tiếp nhiều với Thiệu Hàn Việt như Hứa Thiến Thiến, bị cậu ta cho như liền hoảng sợ khai ra: “Ở, ở phòng máy vi tính trên lầu tòa nhà đối diện, là, là cuối.”
”Giờ cậu ấy vẫn còn ở trong đó?”
“Khóa, đã khóa ngoài.”
Thiệu Hàn Việt lạnh mặt: “Đưa tôi đi.”
***
Trong mắt Thiệu Hàn Việt, Phó Kim Hủ là một người mà mẹ cậu đối xử vô cùng tốt. Mẹ cậu không chỉ thu hết cất cả các thẻ ngân hàng, mà còn đưa hết tiền tiêu vặt của cậu giao cho Phó Kim Hủ, lúc đó cậu cảm thấy thật không thể nào hiểu nổi, lần này mẹ cậu rất quyết tâm muốn cậu phải thay đổi không còn quậy nữa, để xem lần này mẹ cậu có thể kiên trì “mẹ hiền” bao lâu.
Mà Phó Kim Hủ, thỉnh thoảng cũng rất lợi , hầu hết đều là cậu sợ hãi, đích thực là một trái hồng mềm.
Cho nên lúc thấy cậu ấy bị người khác bắt nạt, đứng trước cửa nhà vệ sinh tối đen cậu cảm thấy thật con mẹ nó đám người này quá đáng lắm rồi.
“Mở cửa ra.” Giọng Thiệu Hàn Việt vô cùng tức giận.
A Linh dẫn đường vội vàng bước lên, không biết là do cửa khó mở hay do quá sợ hãi, loay hoay cả buổi cũng không mở cửa.
“Các cậu cũng thật quá đáng rồi, ngay cả đèn cũng không bật? Các cậu dọa khóc em kết nghĩa của chúng tôi thì thế nào hả?” Lệ Dương Vinh cũng bực bội, “Tôi , cậu mở cửa nhanh lên không?”
“Tôi, tôi không mở .”
Thiệu Hàn Việt không chờ nữa, tiến lên mấy bước vỗ vỗ cánh cửa, với người bên trong: “Cậu tránh ra đi, tôi đạp cửa.”
Bên trong không hề có âm thanh đáp lại.
Thiệu Hàn Việt quay đầu: “Cậu lừa tôi?”
A Linh vội vàng lắc đầu: “Không, không có! Cửa phòng này là khóa ngoài, cậu ấy không thể đi ra .”
“Vậy tại sao lại không nghe thấy gì hết.”
“Ui… Tôi, tôi không biết.”
Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu trố mắt nhau: “Kệ đi, Hàn Việt, cậu mau cửa đi.”
Thiệu Hàn Việt trầm mặt một lát, sau đó lui về sau hai bước, rồi đạp lên cửa.
Vẫn không thể , phải đạp liền hai ba cái mới có thể mở cửa ra, cửa gỗ chịu lực quá mạnh va vào tường phát ra âm thanh thật vang. Nhưng Thiệu Hàn Việt không hề dừng lại, nhanh chóng bước vào.
Phòng vệ sinh không có người dùng, rất nhỏ, bên trong chỉ tầm hai mét, lại vô cùng trống rỗng, cửa sổ trên tưởng mở toang gió đêm thổi tới, từng tiếng như rít gào, vô cùng quỷ dị.
“Trời đất, thật ma mị, tao hơi sợ rồi đó nha.” Lệ Dương Vinh khoác tay Quý Nguyên Châu.
Quý Nguyên Châu: “Người đâu?”
A Linh cũng không biết, rõ ràng các đã nhốt cậu ấy vào đây, sao giờ lại không có ai?!
“Cậu ấy, cậu ấy nhảy xuống?”
Quý Nguyên Châu: “Nghĩ sao ? Đây là tầng sáu, trừ phi muốn chết mới dám nhảy thôi.”
A Linh: “Vậy tại sao cậu ai lại biến mất như , chẳng lẽ…”
Lệ Dương Vinh chửi thề: “Fuck! Đừng ! Con mẹ nó không tới chuyện ma quỷ!”
Thiệu Hàn Việt không để ý tới đám người phía sau đang lảm nhảm, cậu đi về phía trước, đến bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ còn có bệ cửa rộng khoảng hai mươi centimet, bệ cửa kéo dài đến gác mái phía bên trái.
Thiệu Hàn Việt thò đầu về phía gác mái, không lẽ, cậu ấy trèo lên đó rồi…
Sặc, cậu đang nghĩ cái gì ?
Thiệu Hàn Việt nhíu mày, trong đầu xuất hiện nhiều ý tưởng khó hiểu.
Đi dọc sáu bảy thước theo bệ cửa sổ chỉ rộng có hai mươi centimet?
Làm xiếc sao? Không cần mạng hay là bệnh thần kinh?
“Hàn Việt, tao nghĩ chắc là Hủ Hủ đã trốn ra ngoài lâu rồi?” Quý Nguyên Châu .
Thiệu Hàn Việt ừ một tiếng, vừa thu hồi tầm mắt, đột nhiên…
“Thiệu Hàn Việt?”
Âm thanh nhỏ nhẹ, từ trên gác mái truyền tới.
***
Người xem: Tìm vợ.
Thiệu Hàn Việt: Tôi không phải tìm vợ chớ bậy bạ, tôi tìm cậu ấy để mượn vở chép bài.
Hết chương 12
Bạn thấy sao?