Hôm Nay Công Chúa [...] – Chương 9

Ta mỉa mai lên tiếng: "Không phải từ nhỏ ngươi đã biết rõ rồi sao? Phụ hoàng cưng chiều ta, sẽ không dễ dàng trừng ta đâu."

Ta túm lấy tóc nàng ta, kéo đến bên cạnh người đàn ông, hỏi:

"Có nhận ra không? Đây là món quà tốt mà ngươi và Hiền Phi nương nương chuẩn bị cho ta đấy."

"Một công tử phong lưu mắc bệnh hoa liễu."

Ngày đó, ta một mình vào khu vực dịch bệnh, cùng một nhóm đại phu nấu thuốc cứu người, về phòng lại ngửi thấy một mùi hương lạ.

Nếu không phải ta đột nhiên nảy ra ý định gọi đại phu đến bàn chuyện quan trọng, e rằng đã bị mắc bẫy rồi.

Sau khi ngửi thấy mùi hương lạ, ta định xem bon j chúng muốn trò gì, lại thấy giữa đêm có một tay phong lưu nổi tiếng ở Giang Nam trèo cửa sổ vào.

Ta đánh hắn ta một trận, hắn ta mới khai ra sự , là Hiền Phi truyền tin cho hắn ta, rằng chỉ cần có thể khiến ta nhiễm bệnh hắn ta sẽ Phò mã.

Thật là độc ác sao!

Trinh tiết không quan trọng, nếu mắc bệnh hoa liễu, thì chẳng còn gì nữa.

Bọn chúng muốn ta ch-ế-t.

Không chỉ là bọn chúng, mỗi Hoàng tử đều muốn ta ch-ế-t.

Tống Nguyệt bị ta ấn xuống, áp sát vào mặt người đàn ông, kinh hoàng vô cùng:

"Á! Tống Thù, ngươi buông ta ra! Ngươi muốn gì? Ta sẽ g-iế-t ngươi!"

Ta nhẹ kéo nàng ta lại, tiện tay tát một cái: "Lâu rồi không bị đánh phải không, thấy ngươi thực sự đáng ghét, ta giúp ngươi một chút. Yên tâm, ta sẽ không g-iế-t ngươi đâu. Đào Chi, đi đánh thức Hiền Phi dậy, bảo nàng ta xem tay con trai mình bị ta chặt nát cho chó ăn như thế nào."

Kiếp trước thi thể của ta bị Tống Nguyệt đào lên từ dưới đất, chặt nát cho chó hoang ăn.

Bọn chúng rất vui vẻ, thì bây giờ chặt nát Tống Diễn đi.

"Ngươi dám!" Tống Nguyệt bị bộ dạng này của ta dọa không nhẹ, run rẩy co rúm lại, bị người của ta mang đến chặn lại tại chỗ không thể đậy.

"Ta có gì mà không dám chứ? Những kẻ các ngươi phái đến Giang Nam không sao? Ta đã g-iế-t không biết bao nhiêu người ở đó, có cả sát thủ các ngươi phái đến, cũng có cả những quý tộc địa phương không muốn hợp tác, thậm chí cả quan lại triều đình tham ô nữa. Ngay cả tay của Tống Diễn ta cũng chặt đứt, còn có gì mà ta không dám chặt nát không? !"

"Ngươi nên mừng đi, kẻ bị ta chặt nát không phải là ngươi."

Báo thù dưới sức mạnh tuyệt đối mới đủ sảng khoái.

Ban đầu kẻ xuyên việt kia là một kẻ ngu ngốc, muốn dựa vào bọn chúng, vất vả lo lắng cho bọn chúng, cuối cùng lại nhận cái ch-ế-t, giờ đây ta đã trở lại, dễ dàng đạp bọn chúng xuống dưới chân.

Không thể không , thân phận này của ta, quả thực thích hợp để những việc như hơn.

12

Hiền Phi đã phát điên. Nàng ta thấy những con chó hoang nuốt chửng bàn tay đứt lìa của Tống Diễn, ngất đi ngay lập tức.

Khi tỉnh lại, nàng ta đã mất trí, phát điên rồi.

Tống Nguyệt bị phụ hoàng ra lệnh giam giữ, dù sao thì âm mưu khiến ta nhiễm bệnh và ch-ế-t trong đau đớn cũng là một hành độc ác.

Nhưng phụ hoàng trông già hơn nhiều, dường như sức khỏe cũng kém đi. Toàn thân ông ấy như đang gắng gượng.

Đời này ta chưa hề hạ độc, đáng lẽ ra ông ấy sẽ không yếu đuối như .

Ta dằn nỗi bất an trong lòng xuống, : "Phụ hoàng thấy khó chịu trong người sao?"

Ông ấy thở dài đáp: "Có lẽ là do già rồi, tâm trí mệt mỏi. A Thù ra ngoài có thấy gì hay trải nghiệm gì không? Hồi trẻ phụ hoàng của con cũng thích đi dạo ở dân gian, thấy núi non sông nước đều tốt đẹp. Chỉ cần nghĩ rằng sau này tất cả đều thuộc về ta, lại càng thấy tốt hơn."

Ta nắm tay ông ấy, kể lại một số điều mắt thấy tai nghe ở Giang Nam.

Đây quả thực là lần đầu tiên ta ra khỏi kinh thành, những gì ta thấy không phải non nước xinh đẹp, mà là sinh tử bệnh khổ.

Nhưng khi trở về phủ, suy đi tính lại, ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vì ta gọi vị đại phu cùng ta chữa trị dịch bệnh ở Giang Nam vào cung, khám cho phụ hoàng. Lúc này mới phát hiện, phụ hoàng đã sớm bị trúng độc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...