Hoàng đệ của ta, quá mức tự phụ, tuyệt đối không chịu thừa nhận ta mạnh hơn mình.
"Hừ! Ta sẽ đợi xem ngươi có thể gì."
"Vậy thì ngươi cứ đợi đi."
"Tống Thù! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, lũ lụt ở Giang Nam cũng không phải là chuyện dễ xơi, ngươi muốn nổi bật, coi chừng ch-ế-t mất xác ở bên ngoài."
Sống lại một lần nữa, ngoài ta ra, dường như chẳng có gì thay đổi.
Tống Thần vẫn như kiếp trước, ra sức chối đẩy việc cứu trợ thiên tai, không muốn dính vào chuyện phiền phức này.
Hắn ta vốn định cử người của phe mình đi, bị ta nhận lấy.
Văn Quốc công, chỉ là một sự trợ giúp để ta bước vào triều đình, khiến mọi người không dám năng bừa bãi, dù sao ta còn nắm trong tay một chuỗi chứng cứ, ai dám đảm bảo người tiếp theo bị tịch thu gia sản không phải là nhà mình?
Nhưng lần cứu trợ này là để ổn định lòng dân.
Dù sao tham vọng của ta cũng hơi lớn, không thể chỉ ở lại triều đình mãi, tương lai cúi đầu xưng thần với một trong các vị đệ đệ của ta.
"Ch-ế-t hay không, bản thân mình đâu thể tự quyết định , đúng không?"
Một Công chúa có quyền có thế, chướng mắt, không đáng lo ngại.
Nhưng một Công chúa mưu đồ lên ngôi, sẽ trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người.
Bao gồm cả Tống Thần trước mặt ta.
"Hoàng tỷ nên suy nghĩ kỹ, có những chuyện không phải là một nữ nhi như ngươi có thể can thiệp."
"Nếu ngươi thật sự muốn nhúng tay vào chuyện đó, đừng trách các hoàng đệ tàn nhẫn."
Ta quay đầu lại, khiêu khích hắn ta.
"Xin lỗi, ngươi, ta còn chẳng để vào mắt."
Nói chính xác hơn, chẳng ai đáng để ta để vào mắt cả.
9
Trước khi rời đi, phụ hoàng gọi ta, ông ấy : "Vụ án Văn Quốc công liên lụy rất nhiều người, con định xử lý thế nào?"
"Trên danh sách có rất nhiều tên, dính dáng đến hơn nửa triều đình, trong số đó có một số người không phải là tội đáng ch-ế-t. Nếu con bắt hết bọn họ, triều đình này cũng sẽ xong luôn."
Nửa số quan lại và tướng lĩnh vào tù, chỉ cần vài ngày, đất nước sẽ không thể vận hành nữa.
Ta phụ hoàng : "Nước quá trong thì không có cá, dùng cái ch-ế-t của một mình Văn Quốc công để chấn chỉnh cả triều đình, cũng để bọn họ biết rằng, những việc họ , không phải là chúng ta không biết, chỉ là chưa ra tay thôi. Về sau bọn họ muốn gì, sẽ phải cân nhắc kỹ. Phụ hoàng từng , quân vương trị thiên hạ, quan trọng ở trị tâm, lần này vừa vừa xoa, triều đình tự sẽ yên ổn một thời gian."
Phụ hoàng thở dài: "Con có tiền đồ hơn mấy đệ đệ của con nhiều."
"Nếu bọn chúng cũng có bản lĩnh như con, trẫm cũng có thể yên tâm rồi."
Ông ấy thương ta, chiều chuộng ta, ngay cả việc ta vào triều đình ông ấy cũng không ngăn cản, ông ấy không định để ta leo lên vị trí đó.
Ta biết, một khi ông ấy không còn đủ sức nữa, ông ấy cũng sẽ giống như kiếp trước, để lại một đạo chiếu thư trống, bảo đảm cho ta cả đời không lo, nhiều hơn thế thì ta phải tự mình giành lấy.
"Con có năng lực là rồi, bọn chúng không có năng lực thì có thể nhường đường cho con, phụ hoàng thấy có đúng không?"
"Hồ đồ! Con là nữ tử!"
Ta mỉm , rót thêm cho ông ấy một chén trà nóng: "Không vội, phụ hoàng còn nhiều thời gian để rõ đứa nào trong chúng con mới là người thích hợp nhất. Nhưng mà phụ hoàng không sợ con trực tiếp g-iế-t ch-ế-t bọn chúng, khiến người không còn lựa chọn nào khác sao?"
Ta dám những lời này, tất nhiên là dựa vào sự thương mà ông ấy dành cho ta.
Phụ hoàng, không nỡ g-iế-t ta.
Dù sao trong thâm cung này, ta là đứa con duy nhất ông ấy tự tay nuôi lớn, cũng là đứa con duy nhất ông ấy có thể tin tưởng. Giữa chúng ta, không bao giờ chuyện quân thần, chỉ chuyện cha con.
Đó là lời hứa ông ấy dành cho ta.
Ông ấy không uống chén trà này, chỉ ta.
"Trẫm không biết con đã trải qua những gì, ngôi vị hoàng đế này, con muốn , không phải chỉ cần trẫm đồng ý là . Văn võ bá quan, vạn dân thiên hạ, đều sẽ không cho phép một nữ tử leo lên vị trí này đâu. Đó là chuyện đại nghịch bất đạo, con là con của trẫm, chúng nó cũng , trẫm già rồi, chỉ muốn các con đều có thể sống tốt."
Bạn thấy sao?