Lần trước, khi hắn ta phái người đến bảo ta cúi đầu, ta đã thể hiện rõ thái độ rồi. Hiền Phi cũng không phải kẻ ngu ngốc, chắc hẳn đã cảnh cáo bọn họ từ lâu. Nhưng đáng tiếc, Tống Diễn là kẻ ngu ngốc tột đỉnh, tự ý chạy đến đây.
Hắn ta bị tát một cái, mắt trợn tròn, tay run rẩy chỉ vào ta: "Ngươi dám đánh ta sao? Ngay cả mẫu phi cũng chưa từng đánh ta!"
Tôi nhạt: "Ta đánh ngươi còn ít lắm sao?"
Từ nhỏ, có Hoàng tử nào chưa từng bị ta đánh qua? Mới sống yên ổn vài năm, đã quên hết nỗi sợ hãi khi bị ta khống chế năm xưa rồi.
Ta bước về phía hắn ta vài bước, ánh mắt lạnh lùng khiến hắn ta nhớ lại thời thơ ấu, lập tức sợ hãi:
"Ngươi. . . ngươi không qua đây. . . Nếu ngươi dám lại gần, ta sẽ mách mẫu phi, bảo nàng ấy. . . Bảo nàng ấy trừng ngươi!"
Ta thực sự kinh ngạc, cái tên này ngu như thế, sao lại là huynh đệ cùng một mẹ với ta ?
Ta tức giận đá hắn ta bay ra ngoài, hắn ta đập xuống mặt đường, đau đớn kêu ầm ĩ.
"Tống Diễn, nếu đầu óc không tỉnh táo thì về hỏi mẫu phi ngươi xem, hiện giờ ta là ai, nàng ta còn tỉnh táo hơn ngươi nhiều."
7
Tống Diễn bị ta đánh cút về nhà, nghe lúc ấy Hiền Phi tức phát điên, đập vỡ rất nhiều chén đĩa.
Nhưng những điều đó đều không quan trọng.
Gió đã nổi lên, ta phải cho tất cả mọi người biết về sự trở lại của ta.
Đêm hôm đó, ta cầm lệnh bài phụ hoàng ban cho, dẫn Ngự Lâm quân bao vây Văn Quốc công phủ.
Chỉ trong một đêm, Quốc công phủ to lớn như đã sụp đổ.
Tội danh: Tham ô mưu phản.
Trong kinh thành, ai ai cũng bắt đầu lo sợ, Định Quốc Công chúa trầm lặng ba năm nay đã trở về.
Ba năm trước, vị Công chúa này ngang ngược tùy tiện, thậm chí có thể là tàn nhẫn bẩm sinh, lại là kẻ ngu dốt, trong triều đình hầu như ai cũng tìm cơ hội để hạ bệ nàng.
Nhưng giờ đây, vụ án Văn Quốc công đã đủ để chứng minh, vị Công chúa năm xưa đã từng chém g-iế-t kẻ địch trong đại lễ tế trời, sai khiến triều đình như chỉ tay năm ngón, đã quay trở về rồi.
Nếu không phải vì năm đó Định Quốc Công chúa ngã ngựa, tính thay đổi, nàng đã chính thức bước vào triều đình từ lâu rồi, bây giờ cũng chưa muộn.
Ta thay đổi y phục, bước vào triều đình, cất lời: "Phụ hoàng, quốc khố trống rỗng, chỉ cần tịch thu tài sản của vài tên tham quan, ắt sẽ có tiền. Tên Văn Quốc công này trông có vẻ thanh liêm, tiền bạc trong nhà còn nhiều hơn cả ngài nữa đấy."
Nói xong, ta quét mắt quanh một vòng.
Ai ai cũng cảm thấy lo sợ.
Dù sao cũng chẳng có mấy ai là trong sạch.
"Lời của Hoàng tỷ không đúng." Người là trưởng tử của Hoàng hậu, nhị hoàng đệ của ta, Tống Thần.
Hắn ta cũng là kẻ hận ta nhất.
Dù sao mẫu thân ta là Hiền Phi, năm xưa vốn là cung nữ hồi môn của Hoàng hậu nương nương. Không tới chuyện bò lên long sàng, còn sinh ra một nữ nhi đặc biệt như ta, cướp đi sự thương của phụ hoàng, giờ đây lại có thêm Tống Diễn tranh giành với hắn ta.
"Tham ô là trọng tội, không mấy ai dám , Hoàng tỷ những lời đó, chẳng phải sẽ chạnh lòng các trung thần sao?"
"Chạnh lòng ư?" Ta hắn ta, từng chữ từng chữ : "Bổn công chúa dám những lời này, tất nhiên là đã có chứng cứ, chứ không phải như hoàng đệ, chỉ biết năng bừa bãi."
8
"Hoàng tỷ thật là phong quang, náo loạn mấy năm, giờ đây lại phụ hoàng kỳ vọng, cho một bậc thang tốt như , để ngươi vào triều quan, đáng tiếc, dù sao cũng là nữ tử, chẳng có thực quyền gì."
Tống Thần chặn đường ta, vẻ mặt hung dữ, : "Cũng không biết tại sao Hiền Phi lại sinh ra một thứ không biết sống ch-ế-t như ngươi nữa, nữ nhi vào triều đình, chưa nghe thấy bao giờ!"
Ta khẩy: "Ta sẽ là người đầu tiên, ngươi có không?"
Trong mắt hắn ta, tất cả những chuyện hôm nay đều là do phụ hoàng thiên vị ta, cố ý mở đường cho ta.
Bạn thấy sao?