Hôm Nay Công Chúa [...] – Chương 1

1

Kẻ xuyên không đã chiếm giữ thân thể ta suốt ba năm. Tính cả hơn mười năm ở kiếp trước, đã hơn hai mươi năm rồi ta chưa chủ thân thể của chính mình.

Ta vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Quả nhiên vẫn là tự tay sờ mới an lòng.

"Công chúa, nương nương truyền lời mời người vào cung."

Nha đầu Liễu Diệp này càng ngày càng vô lễ, khi chuyện còn dám thẳng vào mặt ta, ngay cả hành lễ cũng chỉ cho có lệ.

Kẻ xuyên không. . .

Thật đúng là đồ vô dụng, ngay cả một nô tỳ cũng không dạy nổi.

Ta đặt cây trâm xuống, khẽ cong môi , : "Quỳ xuống."

Nghe , Liễu Diệp ngẩng đầu lên kinh ngạc, giọng cũng to hơn:

"Nô tỳ đã sai điều gì? Vì sao phải quỳ?"

Giọng chói tai, nghe thật khó chịu.

Ta đứng dậy, tát cho nó một cái: "Xem ra đã lâu không dạy dỗ các ngươi, nên ngươi tưởng rằng ta hiền lành dễ bắt nạt sao."

"Đào Chi!"

Đào Chi là nữ ám vệ duy nhất trên thiên hạ này do phụ hoàng đặc biệt bồi dưỡng riêng cho ta.

Tuy nhiên, khi ở bên cạnh ta, nàng ta phải sống như một nha hoàn. Nhưng nàng ta trung thành tuyệt đối, dùng cũng thuận tay.

"Công chúa."

Ta liếc Liễu Diệp, : "Mang nàng ta ra sân quỳ cho bổn Công chúa, để tất cả mọi người đều thấy. Nếu lần sau vẫn không học cách nô tỳ, thì coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi đấy."

Còn về chuyện trong cung gọi ta vào, thật buồn , từ bao giờ ta lại là kẻ nàng ta có thể gọi đến đuổi đi ?

Phải biết rằng, ta là đứa con phụ hoàng sủng ái nhất, vừa mới chào đời đã quốc sư tiên đoán là mấu chốt để định quốc an bang.

Khi vừa tròn một tháng tuổi, ta đã phụ hoàng bế vào Cần Chính điện, đích thân ngài nuôi dưỡng ta lớn khôn.

Từ việc học chữ, hiểu lý, cho đến thuật trị quốc an bang, mưu quyền của Đế Vương, phụ hoàng đều truyền dạy cho ta tất cả.

Năm mười lăm tuổi, có kẻ đến hành thích, ta đã chém ch-ế-t hắn ta.

Ngay cả Hiền Phi nương nương hiện tại, mẫu phi của ta, cũng nhờ việc sinh ra ta nên mới từ một Mỹ nhân ngồi lên hàng Phi tử, nhiều năm nay vẫn sủng ái không ngừng.

Tuy nhiên, vẫn phải vào cung một chuyến.

2

"Đồ nghịch tặc! Bổn cung phái người đi gọi ngươi bao lâu rồi? Sao giờ mới tới? Có còn coi bổn cung ra gì nữa không?"

Hiền Phi vừa thấy ta lập tức ném ngay chén trà nóng hổi về phía ta, miệng thì mắng chửi om sòm.

Trước đây, kẻ xuyên không kia luôn ngoan ngoãn vâng lời Hiền Phi, mặc cho nàng ta đánh mắng, cứ nhất định phải hàn gắn mối quan hệ mẫu tử vốn chẳng hề tồn tại này.

Nếu hàn gắn thì cũng xem như tốt đi, coi như kết một mối duyên lành.

Nhưng nào ngờ Hiền Phi chỉ xem nàng ta như một công cụ, một công cụ để nhi tử của mình đoạt vị. Sau khi thân nhi tử lên ngôi, lập tức ban mật chỉ g-iế-t ch-ế-t tên ngốc kia.

Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể rơi vào kết cục bị người mình thương nhất đầu độc bằng rượu, rồi còn bị thân muội muội phân thây cho chó ăn.

Kẻ xuyên không là một tên ngốc, ta thì không.

"Nương nương có lẽ đã quên, bổn Công chúa chưa bao giờ coi nương nương ra gì cả."

Nghe , Hiền Phi sững người, rồi lập tức như phát điên: "Đồ nghiệp chướng, ngươi muốn chọc tức ta đến ch-ế-t sao?"

Cả người nàng ta run rẩy, trông có vẻ như bị chọc giận không nhẹ.

Ta nhạt, thản nhiên : "Ch-ế-t đi còn tốt hơn, sống có ích gì chứ? Tốt nhất là cả hai tên vô dụng kia cùng ch-ế-t luôn thì hay."

Vừa dứt lời, trong phòng có một bé chạy ra ngoài.

Đó chính là thân muội muội của ta.

"Sao ngươi có thể chuyện với mẫu phi như ? Ngươi còn có trái tim không? Người là thân mẫu của ngươi đấy!"

Ta khẩy:

"Thì sao? Từ nhỏ đến giờ ta vẫn luôn như , không phải sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...