Tin tức Liễu Miễn Chân loạn lãnh cung nhanh chóng truyền khắp cung cấm.
Trường Anh đi lấy than, trở về thì vô cùng háo hức.
"Nương nương, người cung nhân đưa than , từ hôm qua, con tiện nhân kia trở về thì cứ khóc mãi."
Trường Anh càng lúc càng vui: "Chắc chắn là ả nhiều chuyện trái lương tâm."
"Người xem, mấy ngày ở đây, chúng ta có thấy ma bao giờ đâu?"
"Sao nàng ta đến thì lại bị dọa đến mức tè ra quần? Ừm, chắc chắn là có nguyên nhân!"
Ta im lặng Nguyên Kinh Ngọc đứng sau Trường Anh.
Nguyên Kinh Ngọc tỏ vẻ vô tội.
"Nếu thật sự có ma thì khi còn sống, con ma đó chắc chắn là một người tốt bụng. Nếu không, sao lại trừng trị kẻ xấu giúp người tốt thế?"
Nghe Trường Anh , Nguyên Kinh Ngọc dường như đồng , gật đầu.
Hắn rất vui.
Trận tuyết lớn mấy hôm trước vẫn chưa tan.
Nguyên Kinh Ngọc mặc một chiếc áo xanh, đứng dưới gốc cây khô, nụ còn nhạt hơn cả tuyết.
Giống như đang , xem đi, người tốt bụng ở đây này.
Ta cảm thấy hơi buồn .
Nhân lúc Trường Anh đi giặt quần áo, ta không nhịn hỏi: "Này, Nguyên Kinh Ngọc."
"Hôm đó, những vết sẹo trên mặt ngươi là sao thế?"
Hắn ngước mắt những tàn tuyết còn sót lại trên cành cây khô, giọng nhàn nhạt:
"Trên đời này, có người tốt như ta, tất nhiên cũng có người xấu xa."
"Người xấu xa khắc dao vào mặt người tốt, ta mới thành ra thế này."
Hắn thở dài: "Người ta đều , sau khi chết sẽ không nhớ những chuyện quá đau đớn nữa."
"Chậc chậc, toàn là lừa ma."
Ta muốn lại thôi.
"Ta từng nghe ngươi quyền cao chức trọng, khi vị vua trước còn tại vị, ngươi cũng là một nhân vật nổi tiếng."
"Vậy mà vẫn có người dám bắt nạt ngươi sao?"
Nguyên Kinh Ngọc cong cong mày.
"Ồ?"
"Nếu không phải triều đại thay đổi, nàng có biết rằng ở con phố đông đúc nhất kinh đô, còn có pho tượng đồng do bách tính Đại Lương đúc cho ta không?
"Chỉ là nổi tiếng nhất thời."
Ta không rõ cảm của hắn.
Nhưng ta biết pho tượng đồng mà hắn , trên lưng có khắc chữ "Nguyên", quỳ gối giữa phố đông.
Nguyên Kinh Ngọc là đại gian thần đáng chết trong mắt bách tính Đại Lương.
Hắn có chút châm chọc, nhếch miệng: "Nàng cũng nghĩ sao?"
Ta lắc đầu.
"Trước khi gặp ngươi, ta đúng là đã nghe rất nhiều chuyện về ngươi."
"Nhưng, mắt thấy mới là thật. Bất kể người khác gì, ta chỉ tin những gì ta thấy."
"Ngươi đã cứu ta."
"Cho dù ngươi có phụ bạc thiên hạ thì sao?"
"Ngươi chưa từng phụ ta, thế thì ta tin ngươi."
Bóng hình Nguyên Kinh Ngọc phản chiếu trong mắt ta, ý càng nồng.
Sau một lúc lâu, hắn mới dời mắt, yết hầu khẽ nhúc nhích, giọng có chút khó khăn:
"Úy Trì Thiện."
"Nếu ta chưa từng phụ bạc thiên hạ thì sao?"
Không biết từ lúc nào tuyết lại rơi.
"Ta tin."
Câu trả lời của ta kiên định không lay chuyển.
"Nguyên Kinh Ngọc, nếu ngươi có oan khuất, cứ ra. Sẽ có một ngày, ta chắc chắn sẽ minh oan cho ngươi trước thiên hạ."
Bốn mắt giao nhau, đôi mắt tĩnh lặng của Nguyên Kinh Ngọc khiến lòng ta có chút bối rối.
Hắn như muốn mở lời gì đó.
Nhưng tiếng khóc thê lương của Trường Anh lại vang lên từ xa:
"Nương nương! Không xong rồi, lão tướng quân ông ấy... đã mất trong ngục!"
Bạn thấy sao?