Hôm Nay Cậu Đã [...] – Chương 6

Chu Tranh nhạy bén cảm giác bầu không khí không đúng cho lắm, lập tức chữa lại: “Thật ra tớ cũng không quá tán thành chuyện mê tín dị đoan này, loại chuyện như có tin hay không...”

Tống Uẩn: “Im lặng đi, xin cậu đấy!”

“Được thôi.”

Tiếng hét vang dội của dì ở quầy malatang vang lên, Tống Uẩn cầm bảng số của họ rời khỏi chỗ ngồi.

Chu Tranh chằm chằm bóng lưng nghiêng người đi ngang qua của cậu, ngả người về phía Lão Lưu: “Sao tớ lại có cảm giác giẫm phải bãi mìn của cậu ấy rồi?”

Trong lòng Lão Lưu rằng cậu quá khiêm tốn rồi, mìn trong cả một tháng này, tất cả các lô cốt đều bị cậu giẫm nổ tan tành rồi.

Cậu ta hạ giọng: “Bạn cũ của cậu ấy cung Bạch Dương.”

“A.” Mắt Chu Tranh mở to: “Vậy cũng quá oan ức cho tớ rồi, tớ cũng đâu phải cũ của cậu ấy.”

Lão Lưu: “...” Ồ, thật sao.

“Bạn cũ của cậu ấy có đẹp không?”

Lão Lưu liếc mắt qua lớp trang điểm tinh xảo của , gật đầu: “Cũng khá đẹp.”

Chu Tranh lại hỏi: “So với tớ thì sao?”

Lão Lưu: “...Thật sự không thể so sánh đâu.”

Thế mà còn có chuyện như sao.

Nhưng nghĩ lại thì, Thiên Bình mà, ánh mắt cao chút cũng là chuyện bình thường.

Chưa kịp nhiều hơn tí về chuyện cũ của Tống Uẩn thì cậu đã bưng khay quay lại rồi, vẻ mặt bình tĩnh như đã điều chỉnh tốt lại cảm .

...

Kế hoạch cùng lên lớp của Chu Tranh thực hiện chưa hai tuần đã tuyên bố c.h.ế.t non.

Không phải quẳng gánh giữa chợ, mà là do bài chuyên ngành của họ khó quá, so với thiên thư còn khó hiểu hơn, ngồi ở đó lãng phí sinh mệnh trân quý của mình, chỉ khiến bản thân trông y như một sinh vật đơn bào ngu ngốc, tổng cộng chỉ có ba câu: “A”, “ý thầy là gì thế?”, “thầy ấy có đang tiếng Trung không ?”.

Trông thiểu năng đến mức nào chứ.

Quả nhiên con vẫn nên tỏa ra sức hút của bản thân trong lĩnh vực sở trường của mình.

Thế nên quay xe báo danh tham dự một kỳ thi ngôn ngữ nhỏ, kỳ kiểm tra sắp đến, cả thân lẫn tâm đều dồn hết vào cho việc học.

Đương nhiên, thân phận tốt trên Alipay vẫn phải duy trì.

Sáng nay, Lão Lưu ngậm bánh bao đi ngang qua tòa nhà dạy học, tìm một sân thượng chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Y, liếc mắt liền thấy Chu Tranh trong đám nữ sinh khoa ngoại ngữ dậy từ khi gà gáy kia. Khó mà không ý đến những sáu giờ sáng đã ngồi xổm trên cái bục nhỏ học thuộc bài kia.

Cậu ta bước tới trước mặt : “Chăm chỉ sao?”

Chu Tranh đang đọc nửa chừng, ngẩng đầu cậu ta, tinh thần rất tốt, lớn tiếng chào hỏi cậu: “Chào buổi sáng.”

Nói xong, vô thức đưa mắt về phía sau cậu ta hai lần.

Lão Lưu hiểu rõ: “Tống Uẩn không ở trường học, hôm qua đã bị giáo viên hướng dẫn dẫn đi nghiên cứu chuyên sâu rồi.”

Vẻ mặt Chu Tranh thản nhiên, không có chút khó chịu nào: “Ồ, hai ngày nay cậu ấy cũng không để ý gì đến tớ.”

Hơn một tháng trước, Lão Lưu cảm thấy họ đã vờn nhau xong rồi, người đã từng xem qua tất cả các cảnh phim nổi tiếng như Lão Lưu cũng đã mở mang tầm mắt.

Cậu ta không còn nghi ngờ gì với chiêu lạt mềm buộc chặt của Chu Tranh nữa, khiêm tốn thỉnh giáo: “Cô giáo Chu, có xem xét đến việc mở một lớp đào tạo đương không?”

Chu Tranh mím môi , lắc lắc đầu: “Đây là khóa học một – một độc quyền của tôi.”

Điều này ý là Tống Uẩn lời rồi. Tống Uẩn thật đáng thương, một khóa mà phải học đến tận hai lần.

Lão Lưu chân thành khuyên : “Cũng đừng chăn thả quá, Tống Uẩn của bọn tớ cũng rất nổi tiếng đó, cậu biến mất hơn một tuần, đuổi theo lịch trình khéo có người mới rồi cũng nên.”

“Ồ, chuyện này không phải là rất bình thường sao? Nếu như cậu ấy là kiểu người bị người ta ghét thì phẩm vị của tớ phải có vấn đề đến mức nào chứ.”

Lão Lưu không tin: “Thật sự không có cảm giác nguy cơ sao?”

Chu Tranh dừng lại, tóm váy nhảy xuống khỏi bục: “Được thôi, ngày khác sẽ dạy cậu hai chiêu.”

...

Đêm đó, người mất tích Chu Tranh lại xuất hiện trước mặt Tống Uẩn. Cậu đang đánh bóng rổ cùng các học, Chu Tranh cũng không chào hỏi, tìm hàng cuối cùng trên khán đài rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra lẩm bẩm luyện đề trong ngân hàng câu hỏi.

Khi Tống Uẩn chuyền bóng, vô liếc mắt ra ngoài đường biên thì thấy , mặc áo khoác dệt kim màu hồng, trong 10 mét cách đó là sự hiện diện bắt mắt nhất trong đám người.

Ánh đèn trần mờ ảo trên sân vận hắt lên người , trên khuôn mặt nghiêng nghiêng là những đường nét dịu dàng mềm mại, như tách ra khỏi đám người, trở thành tâm điểm của thế giới.

Chỉ trong vài phút, Tống Uẩn không còn tập trung nữa, tâm trí đã rời khỏi sân.

Một dáng người cao lớn xuất hiện trước mặt , Chu Tranh ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc lướt mắt về phía sân vận : “Cậu không đánh nữa à?”

“Ừ.” Cậu hạ giọng đáp lời, ngồi xuống một cái ghế khác, lấy chai nước dưới ghế ra, ngửa đầu uống hết một nửa.

Chu Tranh chằm chằm yết hầu đang lên xuống của cậu hai giây, bỗng dưng : “Tám ngày không gặp, cậu có nhớ tớ chút nào không?”

Đột nhiên ném một câu hỏi thẳng như thế đến Tống Uẩn mất cảnh giác, bàn tay run rẩy suýt chút nữa đổ cả chai nước lên người.

Tống Uẩn đưa mu bàn tay quệt ngang cằm, ánh mắt u ám cảnh cáo : “Chu Tranh.”

“Tớ nghe có một đàn em khóa dưới vô cùng xinh đẹp đang theo đuổi cậu.” Cô chống cằm, bộ thở dài: “Người ta đạt nhiều thành tích khoa học tự nhiên, tính cách hoạt bát vui vẻ, còn có ngày nào cũng mang đồ ăn sáng cho cậu.”

Cô liếc xéo cậu một cái, : “Khí sắc cậu trông tốt hơn nhiều rồi.”

Lão Lưu lại đi gián điệp hai mang, khóe miệng Tống Uẩn giật giật: “Ghen tị gì chứ, các đàn em, đàn hẹn cậu ra ngoài cũng đâu có ít.”

Chu Tranh nghĩ một lúc: “Đúng , chúng ta đều quá ưu tú mà.”

Nói rồi còn thở dài một tiếng.

“...”

Kỳ thi của Chu Tranh diễn ra vào cuối tuần sau, đích thực là còn rất nhiều đề phải xem qua một lượt.

Cô đưa điện thoại cho Tống Uẩn: “Giảng viên tớ có tật xấu là phải chằm chằm vào văn bản mới có thể dịch trôi chảy , cậu đọc đề giúp tớ đi, hôm nay ôn lại câu đơn.”

Tống Uẩn nhận lấy xem, phát hiện đã tổng hợp ảnh chụp màn hình nguyên văn bài viết vào trong album ảnh, chia thành nhiều mục đại loại như kinh tế, chính trị, nhân văn, mỗi trang là một đề khác nhau.

Cậu nhấn vào một tấm ảnh lớn, xem qua cảm thấy có chút khó.

Cậu thấp giọng đọc: “Tôi muốn tổ chức cuộc họp kế hoạch về mua sắm càng sớm càng tốt để các bộ phận quản lí có thể tích hợp các phương án và báo cáo tiến độ, mỗi người chỉ có 15 phút. Xin hãy nhanh chóng chuẩn bị.”

Quả nhiên, Chu Tranh suy nghĩ trong đầu hơn nửa phút, nguyên văn tiếng Trung lướt qua trong đầu một lần mới chậm rãi dịch ra .

Lướt qua trang tiếp theo, Chu Tranh suy nghĩ mất một lúc, trả lời câu hỏi vẫn còn có chút ấp úng.

Tống Uẩn không có thiên phú về ngôn ngữ, không thể đánh giá trình độ tiếng Pháp của , theo trực quan, cậu cảm thấy phát âm của rất dễ nghe.

Cứ như xong 5 – 6 đề, Chu Tranh : “Tớ muốn đan xen các loại, cái tiếp theo chuyển qua văn học đi.”

Thế nên Tống Uẩn thoát ra tìm mục văn học, vừa ấn vào bức ảnh đầu tiên lập tức đờ người.

Chu Tranh nghiêng đầu giục cậu: “Đọc đi chứ.”

Tống Uẩn không thể mở miệng nổi.

Bức ảnh đen trắng có nội dung: “Hiểu khán thiên sắc, mộ khán vân, hành dã tư quân, tọa dã tư quân.”

*Sáng ngắm sắc trời, chiều ngắm mây. Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người.

Tống Uẩn ngẩng đầu , không chắc đây có phải là quỷ kế của hay không.

Chu Tranh thấy cậu không đọc, ghé đầu qua xem thử, “ồ” một tiếng, không cần nghĩ đã dịch câu.

Thái độ của đối với việc học tập rất bình thường, Tống Uẩn do dự một chút, hỏi: “Ngắn thế thôi sao?”

“Đúng , dịch từ đối từ là ổn rồi.” Đôi mắt đen láy của Chu Tranh dán chặt trên mặt cậu, chậm rãi lặp lại: “Tu me manques.”

Trong sân có người ghi bàn thắng, giữa những tiếng ồn ào, Tống Uẩn vẫn có thể nghe rõ tiếng trái tim của bản thân đang đập thình thịnh trong lồng ngực.

“Em nhớ .” Cô như .

...

Bầu không khí ái muội đẹp đẽ này bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại.

Chu Tranh xem số người gọi đến, đặt túi xuống, chạy ra khỏi sân bóng rổ: “Mẹ...”

Tống Uẩn vẫn ở nguyên chỗ đó, ngửa đầu uống cạn nửa chai nước còn lại, bởi vì hơi thở không ổn định mà bị sặc cả một miệng nước.

Nam sinh nghỉ giữa hiệp ngồi ở hàng thứ nhất nghe thấy tiếng ho, quay đầu lại: “Này, không sao chứ? Sao cậu lại chạy ra phía sau rồi?”

Tống Uẩn lắc đầu, giọng có chút khàn khàn: “Ném cho tớ thêm một chai nước nữa đi.”

“Ờ, bắt lấy này.”

Chai nước rơi theo hình parabol rồi nằm gọn trong bàn tay cậu.

Tống Uẩn vặn nắp chai nước uống hai ngụm. Dòng nước mát đi xuống cổ họng, dịu đi nơi lồng ngực đang nóng hổi.

Các chiêu trò của nhiều vô kể, lần xa qua mạng đầy vội vàng và trẻ con của thật sự đã cản trở phát huy rồi.

...

Bên ngoài vỉa hè xanh ngăn cách bởi một hàng rào, Chu Tranh bước trên vệ đường, kiên nhẫn lắng nghe tiếng cằn nhằn qua điện thoại, lơ đãng phụ họa theo.

Mẹ Chu nhanh chóng nhận ra sự qua loa lấy lệ của , hỏi: “Mẹ phiền con hẹn hò rồi à?”

Chu Tranh mọi người trên những bậc thang qua hàng rào, hắng giọng: “Mẹ biết là tốt rồi. Người trẻ tuổi bọn con phải học kỹ năng đương, rất bận đấy.”

“Lần này tán bao lâu rồi? Có thể cùng đón năm mới không?”

Chu Tranh trầm mặc: “Thật ra bọn con còn chưa bắt đầu chuyện.”

Sự thật là đến ID Wechat của còn không hỏi đến, vòng bè của đều trêu chọc chiêu của không có đất dụng võ, tức thật đấy.

Mẹ Chu kỳ lạ: “Con thụt lùi rồi, có muốn mẹ con mách nước cho con không?”

Chu Tranh quyết đoán từ chối bà luôn: “Không cần đâu, cũng không phải mẹ tán cậu ấy, mẹ hỏi gì chứ.”

“Nói nghe coi.”

Lúc bình thường, mẹ Chu sẽ không đào sâu vào chuyện cảm của , đời sống cảm tuyệt vời của bà đủ để lu mờ tất cả các câu chuyện cổ tích khác.

Chu Tranh tinh ý nhận ra sự khác thường của bà, hỏi: “Mẹ có chuyện gì à?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, thở dài: “Tranh Tranh, mẹ thất rồi.”

“...”

Cho dù đã bao nhiêu tuổi, khi nghe mẹ mình những lời này không một cảm phức tạp, tinh tế nào có thể diễn tả .

, Chu Tranh tạm thời giao một nhiệm vụ, bắt taxi trong đêm đến thành phố để an ủi người mẹ già thất của mình.

Biết nội , Tống Uẩn không ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn có cảm giác bỗng dưng tỉnh ngộ - cuối cùng cũng có một lời giải thích hợp lý cho kỹ năng đương trời sinh của .

Chu Tranh rất không phục, biện minh cho bản thân: “Thời gian chúng ta ở bên nhau mỗi năm còn chưa đầy một tháng, tớ không bắt chước bà ấy.”

Tống Uẩn mới khoảng cách gọi xe trực tuyến, liếc một cái: “Vậy cậu học từ đâu?”

Chu Tranh nghiêm túc suy nghĩ, hùng hồn : “Đây là cách cưa trai đặc trưng luyện nhiều năm mới của tớ.”

“...” Cô ấy còn khá tự hào nữa.

Xe gọi trực tuyến rất nhanh đã dừng ở cổng trường, Chu Tranh chỉ mang theo một chiếc túi quai xích miễn cưỡng lên xe, trước khi đi còn hẹn trước lịch sinh nhật của Tống Uẩn.

Tống Uẩn không không đồng ý, cũng không trực tiếp từ chối, vẫn là câu trả lời quen thuộc như trước: “Tôi nghĩ đã.”

Chu Tranh “ồ” một tiếng, vẫy tay chào tạm biệt: “Vậy chúng ta trực tiếp hẹn cùng nhau đi qua đại thọ thứ 50 nhé.”

“...”

...

Lão Lưu đang ở trong ký túc xá đồ án giáo viên hướng dẫn giao, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên: “Chỉ có một mình cậu thôi à? Hai người họ đâu?”

Tống Uẩn bước vào, treo balo lên tủ, : “Vẫn đang đánh bóng.”

“Thế sao cậu về sớm thế?”

Tống Uẩn không trả lời, mệt mỏi dựa vào ghế, ngẩng đầu lên trần nhà, cả người trông đầy chán chường.

Tốt xấu gì họ cũng là cùng phòng ba năm liền, Lão Lưu ngay lập tức đoán Chu Tranh đã ra tay rồi.

Hai mắt cậu ta sáng lên, lấy một quyển sổ nhỏ ra, kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh cậu: “Cô giáo Chu của chúng ta lại bước một bước lớn rồi có đúng không? Lần này là cái gì? Cậu miêu tả đơn giản chút, để tớ nghiền ngẫm ra một tí tinh túy.”

Tống Uẩn quay đầu, mặt không cảm cậu ta.

Được thôi, xem ra lực sát thương không phải dạng vừa đâu.

Cậu ta cất cuốn sổ nhỏ đi, phát huy cùng phòng giúp đỡ cậu: “Cậu cũng bị cũ trêu gần hai tháng rồi, nghe xem cậu nghĩ thế nào, tớ cho cậu lời khuyên. Đẳng cấp của chúng ta bày ra đây rồi, rõ là không bằng giáo Chu, chỉ còn nước lắng nghe ý kiến của quần chúng thôi.”

“Nói đi, tớ chắc chắn có thể giúp .”

Sau một hồi trầm mặc, Tống Uẩn ngồi thẳng dậy: “Cậu thật sự có thể giúp tớ hai việc.”

Lão Lưu gật đầu lia lịa: “Cậu đi đi, xông pha khói lửa không thành vấn đề.”

Vừa dứt lời, Tống Uẩn đưa bàn phím gỗ nặng trịch trên bàn cho cậu ta, nghiêm túc : “Đánh tỉnh tớ đi.”

Lão Lưu đưa tay ra, cung kính đặt bàn phím lại chỗ cũ: “Không đến mức đấy. Muốn tán thì tán thôi, Chu Tranh trông có vẻ không hứng thú với tiền bạc, cùng lắm, cùng lắm là cậu bị lừa thôi.”

“Hơn nữa, cậu Vương Bảo Xuyến xem, có thể đánh tỉnh cái não lúc đương thì cũng không đến nỗi phải đào rau dại ăn 18 năm rồi.”

“...” Tống Uẩn lại ngả người ra sau.

Lão Lưu đợi một lúc cũng không thấy cậu lên tiếng nữa liền kéo ghế mình về, tiếp tục ôm máy tính việc.

hai chữ, cậu ta cũng không nhịn nữa, xoay người ôm lấy một cột chân giường, tha thiết hỏi: “Cậu còn chưa cho tớ biết chuyện thứ hai là gì?”

Tống Uẩn quay đầu, không nghĩ ngợi gì, hỏi: “Điện thoại cũ của cậu có còn không?”

Lão Lưu ù ù cạc cạc: “Còn, cậu định gì?”

Tống Uẩn đưa mu bàn tay lên che mắt, yên lặng thở ra một hơi thật dài, nghiến răng nghiến lợi : “Vào, tài, khoản, phụ.”

---

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...