Hết phim, Chu Tranh khóc nấc lên, vừa rút khăn giấy lau nước mắt, vừa quay đầu chuyện với Tống Uẩn, kết quả lại thấy tay trái cậu đặt trên bả vai, hoạt cổ như thể vừa mới thức dậy.
Cô có chút không kiềm nước mắt: “Cậu ngủ từ lúc nào thế?”
Tống Uẩn đứng lên đi ra ngoài: “Không biết, chắc là đoạn bọn họ gặp mưa.”
“Vậy ít nhất là đã ngủ một tiếng rưỡi, cậu lỗ lớn rồi.”
Rời khỏi rạp chiếu phim, nhóm người bọn họ bắt xe bus trở lại trường học.
Lúc này đã gần 9 giờ, trên xe chỉ có hai hành khách, còn rất nhiều ghế trống.
Tống Uẩn đi thẳng đến ghế sau gần cửa, ánh mắt chằm chằm Chu Tranh đang quẹt thẻ, như thấu ý đồ của , không biết lấy từ đâu ra một cái mũ lưỡi trai, trịnh trọng đặt lên cái ghế trống bên cạnh.
Chu Tranh: “...” Không đến nỗi thế chứ.
Cuối cùng, kéo Tiểu A ngồi xuống hàng ghế phía sau thay cho vị trí bánh xe mà định ngồi, chằm chằm từ gáy đến đỉnh đầu Tống Uẩn.
Cổng ký túc xá nam dừng ở điểm dừng trước, trước điểm dừng còn có đèn giao thông, đưa tay chọc chọc vai Tống Uẩn: “Anh , quan hệ của chúng ta đã tới đoạn cùng nhau đi xem phim rồi, của chúng ta có cơ hội thăng cấp từ Alipay lên Wechat không?”
Tống Uẩn dựa người vào cửa xe, khẽ quay đầu lại.
Ánh đèn sặc sỡ chiếu lên mặt cậu như một lớp filter mờ ảo, khó mà rõ vẻ mặt của cậu.
Trầm mặc trong giây lát, cậu : “Tôi sẽ xem xét.”
“Có chút nghiêm túc đấy.” Chu Tranh tựa cằm vào lưng ghế đằng trước, thở dài: “Vậy cậu cũng nên nhân dịp này, đừng để tớ tự xướng tự tùy một mình trên Alipay chứ.”
Tống Uẩn: “Một mình cũng coi là độc diễn mà?”
“...”
Cho đến khi xe bus biến mất ở góc ngoặt, người nền – Lão Trương lặng lẽ gãi đầu: “Đây là ranh giới ái muội trong truyền thuyết à? Tớ cảm thấy hai người họ hoàn toàn không thấy chúng ta.”
“Lúc Lão Lưu cuồng nhiệt nhất tớ cũng không cảm thấy trong suốt như này.” Lão Quan quay đầu Lão Lưu: “Cậu thua rồi.”
Người biết nội – Lão Lưu tỏ ra cao thâm khó lường: “Các cậu chả biết gì cả.”
Về ký túc xá, cậu ta lập tức kéo Tống Uẩn đến phòng giặt đồ.
“Vậy là, Chu Tranh chính là sinh viên năm hai đã đá cậu không chút lưu đó sao?”
“Ừ.”
Chả trách, vừa hết kỳ một năm nhất không bao lâu, Tống Uẩn đến khu phía Đông học lớp về Đảng, trở về bỗng dưng thành người nghiện điện thoại, cuối kỳ bỗng tuyên bố mình thoát ế rồi. Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, qua một kỳ nghỉ đông, cậu bị đá rồi...
Cả quá trình nhau đầy thăng trầm và hồi hộp.
Đối với chuyện bọn họ chia tay hoàn toàn không có lời giải thích nào.
“Vậy nên, bây giờ có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ một chút không, sao lúc đó ấy lại đề nghị chia tay?”
Tống Uẩn đã có thể bình thản đề cập đến chuyện này: “Ồ, ấy bà của ấy tìm một vị đại sư xem cho ấy một quẻ, bát tự của ấy và cung Thiên Bình không hợp nhau, ở bên nhau sẽ có họa sát thân.”
Lão Lưu đặt một dấu chấm hỏi: “?”
Cậu ta há miệng, không biết phải gì, lại ngậm miệng.
Tiêu hóa khoảng mười giây, cậu ta mới tìm lại giọng của bản thân: “Cái gì thế? Cậu thế mà cũng tin?”
Tống Uẩn lườm hắn: “Nếu như chuyện ấy là thật thì tớ đương nhiên tôn trọng tín ngưỡng không biết là đạo giáo nào của nhà họ. Nếu như ấy nhảm...” khóe miệng cậu giật giật, “Những lời nhăng cuội này ấy còn có thể ra thì quyết tâm chia tay của ấy không phải là rõ rành rành rồi sao?”
Hơn nữa, với cái suy nghĩ trong lòng vòng vèo 18 đường núi của ấy thì chỉ có 10% là thật sự mê tín dị đoan thôi.
Lão Lưu phục rồi, cho dù là Chu Tranh hay là Tống Uẩn, trò chơi gia đình mẫu giáo còn nghiêm túc hơn hai người họ.
Cậu ta mách nước cho Tống Uẩn: “Vậy cậu cứ đưa thẳng Wechat cho ấy. Hoặc là không thể vượt qua cái bát tự kia thì hai người vẫn sẽ ghi điểm trong mắt nhau, hoặc là nếu ấy bị boomerang lia lại trúng một cái*, có thể sau này ấy sẽ tránh mặt cậu.”
Cậu ta vuốt cằm, càng nghĩ càng thấy thú vị: “Cậu mau chóng thành thật chút đi, tớ rất nóng lòng muốn thấy vẻ mặt của Chu Tranh đấy...”
Không có ai trả lời, cậu ta quay đầu lại xem thì thấy Tống Uẩn đang đứng dựa vào máy giặt nghịch điện thoại di .
Trên màn hình là giao diện trò chuyện Alipay, giờ thì đã người đối diện đổi thành Wechat, còn gửi cả meme nữa.
Chu Tranh: [Tớ đang ở ký túc xá. (Hình ảnh)(Hình ảnh)].
Tống Uẩn chằm chằm đồng hồ chờ đúng một phút rồi mới chậm rãi đánh chữ: [Biết rồi.]
Lão Lưu: “...”
Tống Uẩn ngẩng đầu: “Làm sao?”
Lão Lưu chầm chậm lắc đầu: “Không sao cả.”
“...?”
...
Lão Lưu có dự cảm, đời sống cảm của Tống Uẩn có lẽ sẽ trở thành niềm vui lớn nhất trong học kỳ này của cậu.
Sáng sớm hôm nay, cậu ta cúp điện thoại của rồi báo cáo với Tống Uẩn: “Lần trước không phải Chu Tranh tặng cái đèn lồng giấy đó cho Tiểu Y sao? Họ đã trao đổi Wechat với nhau, sau đó! Chính vào cái buổi đêm hôm đó! Cô ấy hỏi Tiểu Y muốn biết về thời khóa biểu của tớ.”
Tống Uẩn “ồ” lên một tiếng rồi nhét bàn chải điện vào miệng.
“Cô ấy chắc chắn sẽ không đến học môn tự chọn, dù gì chúng ta cũng không chắc sẽ chọn cùng một môn. Lớp thứ hai buổi sáng là lớp chuyên ngành, ấy nhất định sẽ đến chặn cậu!”
Tống Uẩn mắt nhập nhèm đánh răng xong, hất nước lạnh lên mặt hai lần liền, : “Cô ấy sẽ không đến đâu.”
Lão Lưu: “Sao cậu lại chắc chắn như thế? Buổi sáng ấy cũng có tiết sao?”
Tống Uẩn lau mặt, liếc cậu ta một cái: “Họa bính*, sáo lộ**, hiểu chưa?”
*Họa bính: bánh vẽ: chỉ chuyện không có thật, vẽ ra cho người ta thấy.
** Sáo lộ: quỷ kế, cạm bẫy dùng để mê hoặc người khác.
Lão Lưu không hiểu. Cậu ta và Tiểu Y là cấp ba, bọn họ thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau, thật sự chưa từng dùng cái gọi là 36 kế đương trong truyền thuyết.
Tống Uẩn thì không giống , cậu đã từng thể nghiệm Chu Tranh cưa trai rồi, ít nhiều gì cũng hiểu mấy trò trêu ghẹo người khác của Chu Tranh.
Cô vô thông qua Tiểu Y và Lão Lưu để truyền tin muốn đến lớp, vì thế mỗi tiết học mà có thể sẽ xuất hiện, cậu không thể ngăn mình mà nghĩ đến Chu Tranh, nghĩ xem có đến không, tiết nào thì đến.
Chu Tranh thậm chí không cần lộ mặt đã có thể khiến tim cậu lên xuống không yên.
Quả nhiên, hơn một tuần sau đó cũng không thấy Chu Tranh xuất hiện.
Tống Uẩn đã chuẩn bị từ trước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại, Lão Lưu lại bị hành hạ đến gầy cả đi, vò đầu liên tục nóng nảy : “Cô này không rồi! Người khác còn biết ngày ngày đưa bữa sáng để tìm cảm giác tồn tại, ấy thế này có thể đuổi kịp người khác sao?”
Lúc này, học ở phía bên kia đi tới mượn dây sạc dự phòng, ánh mắt lướt qua trên mặt Tống Uẩn một cái: “Tống Uẩn, sao gần đây cậu không đeo kính?”
Tống Uẩn dừng lại một chốc, đưa dây sạc cho cậu : “Tháo ra rồi.”
“Ồ ồ, tớ chỉ nghĩ như thế thì quá phiền rồi, chỉ khi tớ đi hẹn hò thì mới tháo ra thôi.” Cậu cùng lớp cảm ơn rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Lão Lưu chằm chằm vào mắt Tống Uẩn, hiếm khi thấy cậu mất tự nhiên. Cậu ho nhẹ một tiếng rồi đẩy mặt cậu ta ra, giấu đầu hở đuôi: “Gọng kính quá nặng.”
“Lần sau gặp Chu Tranh, tớ nhất định sẽ bắt ấy mời một bữa.” Cao thủ, cao tay quá.
Bởi vì khúc nhạc đệm này mà ngày hôm sau khi Tống Uẩn ra khỏi cửa đã đeo kính trở lại.
Kết quả vừa bước vào giảng đường liền thấy hàng ghế sau có mấy nam sinh quen mắt nhiệt vẫy tay với cậu: “Tống Uẩn! Ở đây! Bạn Alipay của cậu đang ở đây!”
Cậu dừng lại một lát, quả nhiên thấy một cái đầu thò ra từ phía sau mấy nam sinh, hai tay đặt trên má như cái tu đong đưa qua lại hai lần: “Chào buổi sáng.”
Tống Uẩn không hiểu sao lại cảm thấy đầu quả tim như bị lông vũ lướt qua, ngưa ngứa.
Cậu cụp mắt, đi đến cạnh đặt balo xuống, cố hết sức bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Cậu đến đây gì?”
Chu Tranh mở to mắt nhảm: “Tớ nghe tiết học của thầy Tiết vô cùng thú vị nên đến xem thử.”
“Ồ.”
Mấy người cùng phòng trao đổi ánh mắt đầy mờ ám với nhau rồi đẩy Tống Uẩn ngồi xuống phía bên kia.
Lão Lưu bắt gặp ánh mắt của , lập tức sùng bái vẫy vẫy tay.
Hôm nay Tống Uẩn mặc áo jacket màu mơ chim, điều này đã giúp trung hòa rất lớn cái tính cách lạnh như băng của cậu, Chu Tranh thấy rất đẹp trai, mà hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy cậu đeo kính nửa viền đen, cảm thấy rất khác lạ.
Hai tay ôm mặt, nghiêng đầu cậu chăm , đột nhiên ngập ngừng : “Tớ thấy cậu đeo kính thế này...”
Tim Tống Uẩn đập lỡ một nhịp, bắt gặp ánh mắt của .
Hồi năm nhất, cậu luôn đeo kính đen toàn viền, đến kì trước, lúc đánh bóng bị hỏng cậu mới thay cái mới.
Cô ấy...nhận ra rồi sao.
Chỉ nghe thấy Chu Tranh : “...Đẹp trai quá.” Vừa nhã nhặn lại cấm dục, trời ơi, ánh mắt của mình thật tốt.
Tống Uẩn: “...” Rốt cuộc cậu đang mong đợi điều gì thế.
Thấy sắc mặt cậu trầm xuống, Chu Tranh còn tưởng cậu là kiểu con trai không thích bị người khác đánh giá ngoại hình liền chuyển đề tài: “Cậu ăn sáng chưa?”
Theo cái tính cách của Tống Uẩn, từ chối là chuyện hợp hợp lý, sau đó có thể dùng đến chiêu vẽ bánh* phổ biến: “Ôi, đáng tiếc quá, tớ vốn đã chuẩn bị bữa sáng để mang cho cậu. Để lần sau tớ mang đến .”
*Vẽ bánh: Đưa ra lời hứa không có thật, dùng những lời hoa mỹ để thuyết phục mọi người tin vào, cuối cùng không thực hiện.
Tống Uẩn dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu trong lời của , thế nên cậu ngồi dựa vào ghế, : “Vẫn chưa.”
Câu đã đến bên môi bỗng cứng lại, Chu Tranh thò tay vào trong túi nhỏ lục cả nửa ngày mới lấy ra hai viên kẹo sữa: “Cho cậu ăn lót dạ này.”
Lão Lưu ở một góc bên cạnh lẳng lặng nghe, không kiềm “phì” một tiếng.
Thật sự rất kỳ quái, kỹ năng cưa trai ở đâu cũng thuận lợi của cứ gặp Tống Uẩn là bị cho tắt đèn, điều này khiến càng đánh càng hăng hơn.
90 phút sau đó, Chu Tranh ngậm miệng cẩn thận lắng nghe, tuy rằng một chữ cũng nghe không hiểu, cũng không ngăn cản viết viết vẽ vẽ điều chỉnh kế hoạch tác chiến trên giấy.
Nửa sau tiết học có chút bực mình, quay đầu Tống Uẩn vài lần, cậu đều ngẩng đầu chăm nghe giảng, cũng ngại phiền, lẳng lặng lấy điện thoại ra chơi.
Gần hết tiết, giảng viên sắp xếp một số hoạt thực hành thú vị sau giờ học, rồi nhanh chóng kết thúc rời đi.
Chu Tranh thở phào nhẹ nhõm, bộ tịch bỏ giấy bút vào balo.
Nam sinh ngồi hàng phía sau ló đầu đi đến: “Thí nghiệm này nghe có vẻ rất thú vị đấy, hai phòng ký túc xá chúng ta vẫn lập thành một tổ chứ? Như mấy lần trước, Tống Uẩn tổ trưởng nhé?”
Tống Uẩn – người hoàn toàn không nghe gì về nội dung thí nghiệm tỏ ý từ chối: “Không muốn , các cậu tự mình lập tổ đi.”
Nam sinh thất vọng đi về, thật kỳ lạ, Tống Uẩn bỗng dưng tỏ ra không hứng thú với hoạt thầy Tiết giao.
Ngược lại, Chu Tranh lại hoàn toàn không ý đến đoạn nhạc đệm này, sớm đã thu dọn balo xong, ánh mắt lấp lấp lánh: “Các cậu định đi ăn ở đâu? Ngoài trường hay ở nhà ăn?”
Tống Uẩn : “Nhà ăn.”
Chu Tranh: “Tớ đi cùng với.”
Mặc dù Lão Trương và Lão Quan cũng ăn ở nhà ăn đã biết điều mà rời đi rồi. Lão Lưu thật sự không muốn ngồi đó bóng đèn cậu ta vẫn không nhịn , mặt dày mày dạn đi theo sau hai người bọn họ đến nhà ăn.
Trên đường đi, Chu Tranh cũng không cố ý bắt chuyện, an an tĩnh tĩnh giữ khoảng cách một cánh tay đi phía sau. Tống Uẩn phải quay đầu lại mấy lần để xác nhận xem có bị tách ra bởi dòng người hay không.
Cuối cùng, họ gọi lẩu malatang ở tầng ba, lấy bảng số rồi ngồi ở bàn trống chờ gọi đến lượt.
Nhà ăn số một cách ký túc xá nam tương đối gần, Chu Tranh rất ít khi đến nơi này, tò mò một vòng bảng hiệu các quầy ở xung quanh, hỏi: “Các cậu bình thường đều ăn ở đây sao?”
Lão Lưu : “Bình thường gọi đồ ăn ngoài nhiều hơn, gần đây tiết kiệm tiền để ăn sinh nhật nên đã hạn chế lại.”
“Hửm? Ký túc xá các cậu có ai sắp sinh nhật à?”
Lão Lưu lờ đi ánh mắt cảnh cáo mà Tống Uẩn phóng tới, bật ngón cái tỏ ý: “Cậu ấy, tháng sau là đến sinh nhật của cậu ấy đó.”
Tống Uẩn: “...”
Chu Tranh chớp chớp mắt: “Cậu thế mà lại là cung Thiên Bình.”
Tống Uẩn cầm bảng số, cụp mắt “ừ” một tiếng.
Đến rồi.
Chu Tranh trầm mặc một chốc, chắp tay lại: “Tớ là Bạch Dương! Bà tớ tớ hợp với cung Thiên Bình nhất!”
Tống Uẩn: “...”
----------------------------
Tác giả có lời muốn :
Chu Tranh – người đang điên cuồng nhảy disco trên bãi mìn: Sao cậu ấy lại không vui? Lời mình có thẳng thắn quá không nhỉ?
Ngay lúc này, trong lòng Lão Lưu, tràn đầy cảm thông với Tống Uẩn và Chu Tranh.
P/s: Phát hiện Tống Uẩn đeo kính xuất hiện ở chương đầu tiên, bug đó, ở chương này lại là lần đầu tiên đeo kính.
Bạn thấy sao?