Dòng người lướt qua, khuôn mặt của Tống Uẩn lúc ẩn lúc hiện, không rõ lắm.
Chu Tranh xuyên qua mớ dây trang trí ở trung tâm, đứng trước mặt cậu, không thể tưởng tượng nổi, chớp chớp mắt: “Hôm nay mà lại không phải là ảo giác của tớ.”
Nếu là những chàng trai khác, trái tim ít nhiều gì cũng sẽ rung một chút: Cô ấy thấy mình là nghĩ bản thân bị ảo giác, ấy chắc chắn là rất thích mình!
Nhưng ánh mắt của Tống Uẩn lại không chút dao , thấy không gì tiếp, cậu dùng sự trầm mặc để đáp lại tâm tư nho nhỏ của .
Chu Tranh ngẩng đầu, khẽ “haiz” một tiếng, lo lắng: “Hôm nay cậu không vui à?”
Ánh mắt Tống Uẩn dời đi nơi khác, liếc bó hoa trong lòng một cái, sau đó lại liếc vào cái đèn lồng giấy, không rõ ý: “Trông cậu có vẻ rất vui đấy nhỉ.”
Hiểu lầm này lớn rồi đây.
Chu Tranh vội vàng giải thích: “Hoa hướng dương là do tớ tự mua, đèn lồng giấy là do quét QR. Tớ không phải là tùy tiện cho Wechat đâu.”
“Ồ.”
Được thôi, trông cậu có vẻ không tin lắm. Chu Tranh cũng không cố chấp với cái chủ đề này nữa, chỉ chỉ cậu, rồi lại chỉ vào căn lều xem bói phía sau cậu: “Cậu vừa đi xem bói à? Dành riêng cho ?”
“Ừ.” Tống Uẩn không giải thích, thẳng thắn thừa nhận.
“Không hợp với thiết lập nhân vật của cậu cho lắm...” Chu Tranh lẩm bẩm một mình, tò mò: “Kết quả thế nào? Quẻ thượng hay quẻ hạ?”
Tống Uẩn sửa lời : “Bài Tarot không chia thượng với hạ.”
“A? Vậy thì là như nào? Tớ trước giờ chưa từng tìm hiểu về chiêm tinh học.”
“Rút bài, đọc bài...” Mới vài câu, Tống Uẩn bắt gặp đôi mắt đen láy của , ngay sau đó ý thức mình lại bị lừa.
Cậu ngậm chặt miệng, quay người rời đi.
Chu Tranh đuổi theo: “Tớ thật sự muốn biết kết quả xem bói của cậu mà.”
Đáng tiếc, cho dù có gì đi chăng nữa thì Tống Uẩn cũng không trả lời, cậu liếc tin nhắn trò chuyện nhóm, quay người đi về phía lối ra, đi hai bước thì quay đầu lại cảnh cáo : “Đừng đi theo tôi nữa.”
“Ờm.” Chu Tranh ngoan ngoãn dừng lại, đèn lồng giấy trong tay vì đột nhiên dừng lại mà lắc lư qua lại hai lần, ánh đèn đung đưa rơi xuống một bên mặt trông rất tội nghiệp đáng thương: “Cậu đi về sao?”
Tống Uẩn dừng lại một chốc, cuối cùng đáp một câu: “Tìm người.”
Mãi cho đến tận khi bóng lưng cậu hòa vào dòng người không thấy đâu nữa, Chu Tranh mới đứng tại chỗ mở điện thoại ra.
Tiểu C vừa gửi một tin nhắn Wechat: “Đến quầy cà phê ngoài trời ở lối ra, tớ gặp hai nam sinh học cùng trường với mình, trông rất đẹp trai.”
Cô có một linh cảm không tên rằng họ chắc chắn là của Tống Uẩn.
Duyên phận đã dâng Tống Uẩn đến tận cửa rồi, không lí nào lại không nắm lấy. Cho dù cậu có may mắn thế nào thì gặp phải Chu Tranh rồi, cậu chỉ có thể nhận lấy thần Cupid của thôi.
Tâm trạng Chu Tranh vô cùng tốt, hếch cằm lên, đi về hướng cậu rời đi.
...
Linh cảm rất chính xác, năm phút sau, Chu Tranh xuất hiện trước quầy cà phê, tươi chào hỏi Tống Uẩn: “Trùng hợp quá.”
Tống Uẩn: “...” Cậu vừa đến đã gặp ba người cùng phòng của thì đã đoán rồi.
Trong đầu đám Tiểu C cũng vô cùng phấn khích, kéo Chu Tranh ngồi xuống rồi lập tức chuyển sang trạng thái thiếu niên nghiện điện thoại.
Tiểu C: [Chuyện gì thế chuyện gì thế? Cậu ấy là Tống Uẩn à? Sao hai cậu lại đến từ cùng một hướng thế? Sao trên tay cậu lại có hoa thế? Lại còn có một cái đèn lồng đẹp như ?]
Tiểu B: [Liếc mắt đưa ? Bí mật tán tỉnh? Âm thầm qua lại?]
Tiểu A ngắn gọn nhắn một từ: [Nói.]
Chu Tranh: [Đừng tưởng tượng nhiều thế chứ.]
Cô đưa bó hoa hướng dương trong ngực chia cho họ, nhấn mạnh: “Tớ mua đó, mỗi người một bông, mang về cúng đi.”
Tiểu A chằm chằm vào đèn lồng nhỏ của : “Đèn lồng sao lại không phải là mỗi người một cái, cậu ăn mảnh à.”
Chu Tranh cầm chuôi đèn lồng xoay một vòng cho bọn họ xem: “Quét mã QR để nhận đó, tớ vừa chỉ đường cho một trai nhỏ đến đây, các cậu không gặp sao?”
Tiểu B gật đầu: “Có gặp, hoàn toàn thủ công, người ta bán 50 tệ một cái.”
Còn có chuyện như sao?
Chu Tranh vô thức Tống Uẩn ở phía đối diện, cậu không về phía bên này, khoảng cách gần như cậu nhất định là đã nghe thấy rồi.
Cô hắng giọng, nghiêm túc bịa chuyện: “Anh ấy nhờ tớ quảng cáo giúp ấy, trên đường tớ đi đến đây, có rất nhiều người hỏi tớ.”
Nhóm chat riêng của nhóm nam sinh bên kia không ý nhiều đến chuyện nhỏ nhặt như thế. Họ hoàn toàn không nhận ra Chu Tranh và Tống Uẩn đi đến từ cùng một hướng.
Lão Trương: [Mẹ kiếp, Tarot chuẩn quá! Năm nay tớ nhất định có thể thoát ế!]
Lão Quan: [Hai năm rồi tớ chưa ngồi gần nào xinh đẹp như . Cười ngất ngây.jpg]
Lão Trương: [Mau xem suất chiếu phim, bốn mươi phút nữa sẽ có phim ngôn , có hẹn hay không?]
Lão Quan: [Do dự là thất bại! Hẹn!]
Lão Lưu – người đang đi cùng cũng xuất hiện: [Người thay ca đến rồi, chúng ta cùng đi đi.]
Chu Tranh và những người khác không do dự nhiều mà đồng ý luôn, Tiểu C xoắn xuýt một lúc, cuối cùng ý muốn gọi video call với trai của ấy lấn át hết mọi thứ nên bắt taxi về sớm.
Ngồi thêm vài phút, Lão Lưu dắt của mình cùng tham gia.
Chu Tranh rõ khuôn mặt của , chớp chớp mắt, đây không phải là chị nhỏ dịu dàng đó sao.
Lão Lưu với bọn họ: “Chào mọi người, tớ cũng là cùng ký túc xá của họ. Đây là tớ – Tiểu Y.”
Bọn Tiểu A lần lượt giới thiệu ngắn gọn.
Đến lượt Chu Tranh, mím môi : “Tớ là Chu Tranh, với Tống Uẩn thì là...”
Cô cố ý dừng lại một lúc, ánh mắt dò xét xung quanh dần tập trung lại, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tống Uẩn, một hơi hết: “Bạn trên Alipay.”
Tống Uẩn: “...”
...
Rạp chiếu phim cách nơi này không xa, chỉ cách một trạm tàu điện ngầm.
Bọn họ hai người một cùng đi xuống thang cuốn, Chu Tranh rất tự nhiên đi cùng với Tống Uẩn, bước nhanh hơn rồi đột ngột dừng lại lảo đảo trên một bậc thang.
Thế là đã chắc chắn xuất hiện trong tầm mắt của cậu, đôi bông tai bí ngô đung đưa giữa mái tóc buông xõa tùy ý. Những màu sắc tươi sáng nhảy nhót trên chiếc cổ dễ dàng thu hút ánh vốn không có ý định dừng lại ở đó.
Thang máy dần đi xuống, khoảng cách giữa hai người bị kéo dãn ra.
Chu Tranh xoay người, ngẩng đầu lại, ánh mắt chạm nhau, ý đong đầy trong đáy mắt không gì cả, khóe môi cong lên rồi quay đầu lại.
Đôi bông tai đong đưa càng vui vẻ hơn.
Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, Tống Uẩn chăm vào những đường nét trên khuôn mặt nhẵn mịn của , nghĩ.
Khi qua cửa kiểm soát an ninh, chiếc đèn lồng nhỏ của Chu Tranh trở thành tiêu điểm của sự ý, phải nán lại cửa kiểm tra an ninh một lúc lâu, suýt thì không thể vào ga tàu điện ngầm.
Sau khi cho phép đi tiếp, Tiểu C đã đi trước họ một bước, còn họ thì chờ chuyến tàu điện ngầm tiếp theo.
Nhà chiêm tinh Tiểu Y đứng sau lưng liếc qua vài cái: “Chiếc đèn lồng này trông đẹp quá, em mới mua ở hội chợ à?”
“Không ạ.” Chu Tranh đảo mắt, đưa đèn lồng cho ấy: “Chị nhỏ thích như thì em tặng chị đó.”
Tiểu Y xua tay: “Không cần đâu, em cầm trông rất đẹp...”
“Thật đó, chỉ cần quét mã Wechat là tặng.” Vẻ mặt Chu Tranh nghiêm túc, không đợi ấy mở điện thoại, nhanh chóng chỉ tay về một phía, thêm: “Không thì lấy điện thoại của cậu ấy cũng ạ.”
Một lần nữa, Tống Uần: “...”
Dù sao cậu ấy cũng là cùng phòng của trai mình, Tiểu Y quay đầu lại Lão Lưu, Lão Lưu bắt tín hiệu liền Tống Uẩn bằng ánh mắt sắc lẹm, có ý bức con nhà lành . Chu Tranh thì càng cậu chăm hơn, ánh mắt còn sáng hơn cả sao.
Tống Uẩn không biết nên giận hay nên , bước về phía hai bước: “Sao cậu lại có nhiều thủ đoạn thế?”
Chu Tranh khen, hiền: “Cho nên tớ khuyên cậu từ bỏ phản kháng càng sớm càng tốt, tớ còn rất nhiều chiêu sau nữa, cậu có thể thoát ngày mùng một chứ không thể thoát ngày mười lăm đâu.”
Tống Uẩn chằm chằm vào mắt , không gì cả.
Tàu điện ngầm đến ga.
Tống Uẩn dời mắt đi, đút tay vào túi áo đi ra cửa trạm.
Chỉ đi một trạm, tàu điện ngầm rất nhanh đã tới nơi. Thời gian cũng vừa hay cách lúc bắt đầu chiếu phim 10 phút.
Tiểu Y kéo Chu Tranh đi trước, hai chàng trai đến quầy mua bỏng ngô và coca.
Tống Uẩn cúi đầu menu rồi với người bán: “Một bỏng ngô cỡ vừa.”
Người bán hàng hỏi: “Vâng, có cần đồ uống không? Mua combo sẽ có lợi hơn đó.”
“Không cần.” Cậu quay lại hỏi Lão Lưu: “Cậu gọi gì? Combo không?”
Lão Lưu sững sờ lấy lại tinh thần: “Ồ, hai người bọn tớ ăn combo 2 người là rồi, xin đổi giúp Mirinda sang Coca, không thêm đá.”
Nói xong liền thấy Tống Uẩn mở Alipay quét QR.
Cậu ta do dự một lúc, hỏi: “Cô vừa nãy tên Chu Tranh à? Chữ “Tranh” nào? “Tranh” trong “Tranh Tử” sao?
Tống Uẩn “ừ” một tiếng.
Lão Lưu dè dặt hỏi thêm: “Thế không phải là, cùng tên với cũ của cậu sao?”
Tống Uẩn nhận lấy bỏng ngô nhân viên bán hàng đưa, ngẩng đầu lại, bình tĩnh : “Chính là ấy.”
“!” Lão Lưu cả kinh, nội tâm như dầu sôi, suy nghĩ bị rối loạn, nhất thời không thể hết câu: “Vậy ấy... cậu...aizz, sao tớ nghĩ mà không hiểu nhỉ?”
“Đây là kiểu tiên phong à? Tình cũ đội lốt mới?”
Tống Uẩn rất bình tĩnh, khẽ hếch cằm ra hiệu cho cậu ta nhận ống hút.
Tâm tư của Lão Lưu hoàn toàn không đặt vào chuyện trước mắt, cậu ta đã từng cùng xem rất nhiều phim điện ảnh văn học nghệ thuật, tiết máu chó hạ bút thành văn.
Cậu ta hỏi: “Chu Tranh bị tai nạn xe à? Mất trí nhớ? Chắc không phải có bệnh nan y gì đó chứ!”
Tống Uẩn giúp cậu ta chọc ống hút vào hai cốc coca, cầm hai túi bỏng ngô đi vào, không chút lưu cắt ngang lời cậu ta: “Đừng tưởng tượng phong phú như , chỉ là ấy không nhận ra mà thôi.”
Lão Lưu “à” một tiếng, mười giây sau lại “à” một tiếng nữa.
...
Còn vài phút nữa mới bắt đầu, đèn trong rạp vẫn sáng, trên màn hình đang chiếu quảng cáo công ích.
Lão Lưu vẫn đang đắm chìm trong sức ảnh hưởng to lớn của chuyện vừa rồi, không tập trung đi về phía hàng ghế nhân đằng sau, vô thức vào giữa.
Chỉ thấy Tống Uẩn đi về phía Chu Tranh, đưa bỏng ngô trong tay cho ấy, Chu Tranh đặt hộp bỏng ngô lên đùi cậu. Tống Uẩn trầm mặt, không lưu nâng tay vịn giữa các ghế lên một góc 45 độ để ngăn giữa hai người.
Lão Lưu nhai một viên bỏng ngô “rộp rộp”, bỗng nhiên suy đoán Tống Uẩn đã nghiện còn ngại, định thả con săn sắt, bắt con cá rô sau đó sỉ nhục ấy!
...
Chu Tranh lướt điện thoại, khóe mắt thấy có bóng người, vội vàng ngẩng đầu lên: “Quên với cậu, tớ không uống coca...”
Cô đảo mắt bàn tay trống không của cậu, cố chấp hết câu: “Nếu có thêm Wechat thì tớ có thể kịp thời với cậu rồi...”
Cô trách: “Sao cậu không mua coca cho tớ?”
“Không phải cậu không uống sao?”
“Nhưng lúc mua cậu không biết mà.” Ánh mắt Chu Tranh đảo qua căn phòng: “Mà những khác đều có.”
Tống Uẩn tức giận “ồ” một tiếng.
Sau đó Chu Tranh viện cớ bỏng ngô quá vướng, muốn đặt lên đùi cậu lại bị đối phương từ chối không chút thương tiếc, đồng thời còn nhận một vạch phân cách tay ghế lạnh lẽo, âm thầm biểu đạt ẩn ý của đối phương: Đừng có phiền ông.
Nếu không hiểu phong có phân thứ hạng thì Tống Uẩn mà đứng thứ hai thì không có ai thứ nhất.
Đèn trong rạp đã tắt, bóng tối bao phủ trong vài giây, trên màn hình xuất hiện hình con rồng quen thuộc.
Bị từ chối hết lần này đến lần khác, Chu Tranh lộ vẻ nóng nảy, ôm bỏng ngô dựa vào tay trái của Tiểu A, cách xa cậu, nghểnh cổ kiên quyết không cậu lấy một cái.
Lúc đầu còn ý thức để kiểm soát đến khi tiết phim bắt đầu phát triển, sự ý của vô thức bị dời đi, hoàn toàn quên mất chuyện so đo với sự thờ ơ của cậu.
Tống Uẩn dựa vào lưng ghế, không tâm nhân vật chính chạy trong màn mưa trên màn chiếu, camera zoom ra xa, hai bóng người trẻ tuổi ngày càng gần nhau hơn.
Hôm nay cậu ra ngoài không đeo kính, tuy không cận nặng ở khoảng cách này vẫn không rõ .
Tay phải đặt trên tay vịn, cậu dùng ánh mắt không có tiêu cự chăm suốt mười phút, cậu gối đầu lên cánh tay, dưới bóng tối bao trùm, lần đầu tiên tháo bỏ mặt nạ không kiêng dè gì.
Được nửa ngày, cậu giễu.
Ngốc nghếch.
......................................................
Tác giả có điều muốn :
Không não: Thần Cupid sắp tức chết rồi, mũi tên nào cũng tránh thật hoàn hảo! Hôm nay đóng cửa.
Không vui: Nhìn những mũi tên vàng trên tấm khiên, rút một tên, cắm vào người mình.
Bạn thấy sao?