Đêm đó, Chu Tranh trằn trọc rất lâu, ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, trong mơ xuất hiện một đoàn tàu mất lái lao thẳng xuống biển sâu.
“Những người từng rung ” đều ngồi ngay ngắn trên ghế.
Thời gian trên đồng hồ đếm ngược trên màn hình đỏ sắp hết, máy phát thanh trên đỉnh đầu phát ra giọng máy móc: “Xin mời người chơi chọn một vị khách mời nam ưng ý cùng nhau bỏ trốn.”
Khuôn mặt của những vị khách mời đặc biệt đang có mặt và trong danh sách dần khớp vào nhau, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy lần, cắn móng tay vì khó lựa chọn rồi ngập ngừng : “Tôi chọn tất cả?”
Máy phát thanh phát ra tiếng cảnh cáo chói tai, lặp lại: “Đoàn tàu sắp lao xuống biển, xin hãy nhanh chóng chọn một vị khách mời nam ưng ý.”
Thấy nước biển gần ngay trước mắt, Chu Tranh nhào tới ôm lấy chàng trai mặc áo khoác đen trắng ở hàng cuối cùng, hét lên: “Cậu ấy cậu ấy cậu ấy! Tôi chọn cậu ấy!”
Bóng của những người không chọn còn lại dần dần biến mất. Đồng hồ đếm ngược ngừng lại, đoàn tàu đột ngột dừng lại bên mép cầu bị gãy, nửa toa tàu treo lơ lửng trên biển.
Chu Tranh vừa thở phào nhẹ nhõm, người đối diện liền mạnh mẽ rút cánh tay của ra, ngẩng đầu lên, thấy đối phương hai tay đút trong túi quần từ trên cao xuống : “Không -- Được.”
Sau đó cảnh vật xoay chuyển, nước biển tràn vào, hoang mang với tay ra, lướt qua cái màn hình đang rơi xuống, trên đó có mấy chữ màu đỏ: Người chơi vượt ải thất bại.
...
Cuộc sống năm ba đại học của Chu Tranh bắt đầu với một giấc mơ kỳ quái, cho nên trong ngày đầu tiên khai giảng, tinh thần không tốt lắm, ngồi trong khán phòng lớn cứ ngáp dài.
Giọng giáo viên đọc diễn văn khai giảng hơi yếu, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi hội chứng hậu nghỉ lễ, so với những sinh viên đang thì thầm hàn huyên trên khán đài, trái lại thầy ấy cần tiêm một liều máu gà thật mạnh.
Tiểu C đi đưa tài liệu cho giáo viên quay trở lại, cúi người bước trên lối đi đi tới, hai tay xách hai túi bánh bao.
Sau khi ngồi vào chỗ liền đưa bánh bao cho Chu Tranh và Tiểu B, miệng còn lẩm bẩm: “Tớ suýt thì không tìm các cậu. Sao lễ khai giảng năm nay lại nhiều người thế? Sinh viên năm hai cũng tới à?”
Chu Tranh mở túi nilon ra cắn một miếng lớn rồi quay đầu lại .
Bọn họ chọn chỗ ngồi ở rìa gần hàng ghế đầu, khi quay lại liền thấy một rừng đầu người đen kịt lấp đầy cả khán phòng, ngay cả tầng hai cũng chật kín.
Tiểu A giải thích: “Học kỳ này có một số chuyên ngành ở khu phía Tây chuyển về khu chính trường chúng ta.”
“Bảo sao tớ thấy tỉ lệ nam sinh trên đường tăng vọt.” Tiểu B thần thần bí bí : “Nhất định là đến để cứu vãn tỉ lệ độc thân ở khoa ngoại ngữ chúng ta!”
Chu Tranh hai ba miếng ăn hết một cái bánh bao với hai cái xíu mại, còn lấy từ trong túi ra một chai sữa chua uống tiếp, tinh thần sảng khoái. Nghe bọn họ chuyện, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Khu phía Tây có những chuyên ngành gì?”
Tiểu A : “Chủ yếu là khoa học kỹ thuật, khoa học vật liệu, cơ khí điện tử...”
Khu bên này chủ yếu là có khoa khoa học xã hội và khoa thương mại, mà khu phía Tây và phía Đông bị chia cắt như Sở hà Hán giới, cũng vì mà Đại học S còn có biệt danh là “nơi trải nghiệm ngưu lang chức nữ” vì đã thành công tạo ra vô số những cặp đôi phải xa.
Năm nay đột nhiên lại đại xá thiên hạ, tuyệt đối có thể lưu danh sử sách.
Chu Tranh nghe họ thì thầm chuyện liền rơi vào trầm tư, đột nhiên cắt ngang: “Tớ cảm thấy Tống Uẩn chắc chắn là học ở khu phía Tây.”
Họ ngẩn ra một lúc mới nhớ ra đó là đối tượng đã thất bại của trong mật thất ngày hôm qua.
“Hả? Không phải cậu ấy đã là quá khứ rồi sao?”
Chu Tranh chớp chớp mắt, đối phương đã gạt bỏ tất cả các ánh trăng sáng trước mặt bằng chính thực lực của mình, trở thành khách mời nam ưng ý nhất mà tiềm thức lựa chọn thì sao có thể dễ dàng cho qua như thế .
Không , không cho phép.
Nghĩ đến đây, mở danh sách bè trên Alipay ra, nhấp vào ảnh đại diện của Tống Uẩn, nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn: “Mấy ngày hội kiểu này có phải rất nhàm chán không?”
Nhắn tin lại không đợi đối phương trả lời lại, như thể đó chỉ là một lời phàn nàn vu vơ khi không có chuyện gì để .
Nhưng sau khi thoát khỏi ô trò chuyện, lại nhấp vào biểu tượng rừng cây, rồi lại nhấp vào ảnh đại diện của Tống Uẩn, cẩn thận chạm vào từng quả cầu năng lượng.
...
Khai giảng nửa tháng, năng lượng của Chu Tranh đã tăng từ 17g lên 629g, phần lớn là đến từ sự hào phóng của Tống Uẩn.
Tuy nhiên, tin nhắn gửi đi ngày khai giảng ấy bị phớt lờ hoàn toàn, không nhận phản hồi.
...
Giữa tháng 9, thời tiết nóng trở lại, nhiệt độ ban ngày có thể so với giữa hè.
Tống Uẩn trở về ký túc xá sau buổi học tán thủ, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính vào lưng nhớp nháp do bị nắng hong.
Vứt chìa khóa và đồ bảo vệ xuống, cậu lập tức đi lấy khăn tắm và quần áo trong tủ vào phòng tắm tắm rửa.
Bạn cùng phòng Lão Trương ngẩng đầu lên từ trong game, chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua, nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm.
Cậu ta ngả người ra sau, nghiêng hai chân ghế, thấy thẻ ăn và điện thoại di ném trên bàn bên cạnh, cao giọng to: “Tống Uẩn! Cơm của tớ đâu rồi?”
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, có tiếng vọng ra: “Lão Quan ở trên kìa.”
Lão Trương quay đầu về phía sau, “ồ” một tiếng, vươn tay ra đón lấy: “Cảm ơn nhá! Buổi trưa có còn đi đánh bóng rổ không?”
Tống Uẩn: “Hôm khác đi.”
“Ok, tớ ăn xong rồi đi đây.”
Khi Tống Uẩn bước ra khỏi phòng tắm, ký túc xá đã trống không.
Cậu mặc một chiếc áo thun màu trắng tay ngắn, cổ bẻ, trên đầu phủ một chiếc khăn tắm dài, vừa lau khô tóc vừa cầm điện thoại lên xem.
Trưởng lão của phòng ký túc - Lão Lưu nhắc nhở trong nhóm: “Cuối tuần này khai trương, đây đã đồng ý giúp đỡ ấy rồi, nhớ xếp lịch mà đến đấy!”
Hai người kia trả lời ngay lập tức trả lời tin nhắn, copy paste hai dòng: “Giới thiệu cho mấy đẹp thì đi.”
“Người âm dương, các có dám không?”
...
Ở giữa lạc đề mười tám nghìn dặm, Tống Uẩn đọc nhanh như gió rồi trả lời lại: Biết rồi.
Cậu vừa nổi lên thì lão nhị lập tức xuất hiện: Cơm trưa hết bao nhiêu tiền thế? Để tớ chuyển trả.
Tống Uẩn gửi một con số, nửa phút sau, một thanh thông báo xuất hiện trên cùng điện thoại, lỡ tay chạm vào liền nhảy sang Alipay.
Thanh thông báo chỉ có một vài tin cuộc sống đẩy lên, những người mới thêm vào lặng lẽ nằm ở hàng thứ hai, ngoại trừ tin nhắn gửi đến vào ngày khai giảng đó, sau đó cũng không còn gì nữa.
Năng lượng của khu rừng thu thập mỗi ngày.
Tống Uẩn nghĩ một lát rồi trực tiếp đóng rừng cây lại, mắt không thấy thì tim không phiền.
Cậu lập tức đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm sấy tóc.
...
Thứ bảy là sinh nhật của Tiểu C. Năm nay, trai xa của ấy đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi sau đại học, cả hai đã hẹn gặp nhau vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh để ăn mừng.
Ngày hôm đó, cả bốn người trong ký túc xá ăn một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn, lúc chiều tối thì đi dạo chợ xiếc cho thêm vui.
Tiếng người ồn ào, náo nhiệt, ánh sáng trên trời dần tắt tạo nên một bức tranh sơn dầu đậm màu, bắt mắt.
Khu chợ nằm trên bãi cỏ bằng phẳng ở trung tâm công viên Giang Tâm, những chiếc lều màu trắng điểm xuyết bằng những dây đèn màu sắc ấm áp, lối vào đối diện với chiếc xe chở đầy những thùng nước ngọt có gas, trên tấm bảng đen nhỏ ghi rằng có thể lấy vé vào cửa và bia sữa.
Có một sân khấu ngay trước bãi cỏ, vài công nhân đang điều chỉnh ánh sáng.
Nhìn kỹ hơn, gương mặt của mỗi chủ gian hàng đều vẽ sơn dầu. Lớp trang điểm của hề hóa trang rất khoa trương, sống .
Tiểu B và Tiểu C vô cùng thích thú đi qua đi lại giữa những gian hàng bán đồ trang sức.
Tiểu A ban đầu đi loanh quanh với Chu Tranh nửa đường thấy một du khách dắt theo một con Shiba Inu nên không lỡ đi luôn, cúi người vuốt ve con chó.
Chu Tranh ôm một bình rượu mơ xanh, lúc nãy sau bữa tối đã ăn một nửa cái bánh kem nên thấy ngấy vô cùng.
Cô đi chậm lại, cả đường ngắm hoa ở xung quanh. Thấy gian hàng bán hoa vắng vẻ liền mua bốn bông hướng dương nhỏ, định đợi bốn người trở về tặng mỗi người một bông.
Không bao lâu sau, những ráng ngũ sắc trên bầu trời dần biến mất, sắc trời tối đen, dây đèn bên trên các lều trại bắt đầu lập lòe ánh sáng rồi lan dần ra, giống như một dải bạc đang chuyển .
Chu Tranh ôm những bông hoa, đột nhiên ánh mắt bị một gian hàng thu hút.
Căn lều phủ đầy những bức tranh graffiti thủ công kỳ lạ muôn màu muôn vẻ, ngoài cửa treo một con búp bê cổ quái khá dễ thương, trên đầu đội chiếc mũ hề, khuôn mặt trắng như tuyết, nở nụ quái dị.
Trước căn lều có một tấm bảng đen, tarot chiêm tinh học – dành riêng cho .
Cô chưa từng thử xem tarot trước đây nên tò mò bước vào, thấy bên trong đã có khách rồi.
Một chàng trai ngồi quay lưng về phía cửa, một chiếc bàn dài lót nỉ, trên đó có chân nến, sách chiêm tinh, cầu pha lê...
Chủ quầy phía đối diện trông cũng không lớn hơn nhiều lắm, trang điểm nhã nhặn, giọng rất dịu dàng.
“Có thể bốc bài rồi...”
Chu Tranh thức thời rời đi, cách đó không xa, đèn sân khấu bật sáng, ban nhạc sắp bắt đầu biểu diễn.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn vào trong nhóm: “Các cậu đang ở đâu thế?”
Mới ra bước ngoài mấy bước, một bóng người chắn trước mặt , bị một chàng trai chặn lại: “Chị nhỏ, quét mã QR thêm Wechat thì tặng đèn lồng giấy đó!”
...
Để cổ vũ là một nhà chiêm tinh nghiệp dư, Lão Lưu đã dẫn cả ký túc xá đến xem bói duyên.
Vận may của lá bài người khác thì không biết, vận may của những lá bài Tống Uẩn bốc thì không như : lá Fool ngược, Judgement, tháp Babel.
Nhà chiêm tinh lưu loát giải thích thành cả một đoạn: “Lá tháp Babel đại diện cho sự thay đổi và hủy diệt mạnh mẽ, trùng tu, giải thoát hoặc tìm đường sống trong chỗ chết. Sự thay đổi bất ngờ hay sự tấn công đột ngột sẽ hoại trạng thái hiện tại...”
“Lá Judgement đại biểu cho ý thức tỉnh táo của đã chịu tác , đang đứng ở giữa ngã tư đường và buộc phải lựa chọn. Sứ giả của cái chết có ý nghĩa tương đương với tháp Babel bị hủy, lựa chọn của sẽ quyết định liệu mối quan hệ này có đi đến kết thúc hay không...”
“Lá Fool lạc quan không biết sợ, dũng cảm và thơ ngây, tự do đương và liều lĩnh, là ý lạc quan giống như gió . Tuy nhiên, một khả năng xuất hiện trong lá bài ngược cần phải cảnh giác...”
Cuối cùng, ấy kết luận: “Khuyên gần đây nên quyết định thật cẩn thận, đừng hành theo cảm tính nhé...”
Tống Uẩn không có hứng thú với những thứ này, nghe rồi quên luôn.
Cậu vén rèm bước ra ngoài, đang định hỏi hai người kia đâu, bỗng nhiên bước chân dừng lại, ánh mắt dán chặt trên người đứng cách đó không xa.
Cô đứng cách đó mười bước mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu hồng trắng, tay áo có viền lông trắng, chiếc quần jeans ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.
Cô ôm một bó hoa hướng dương nhỏ, trên tay còn cầm chiếc đèn lồng giấy hình hoa, đang giơ điện thoại lên quét mã Wechat của chàng trai phía đối diện, khóe mắt đầu môi cong cong, ngẩng đầu lên gì đó, sau đó đưa tay chỉ về phía sau, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của .
Cô sững người một lúc, mắt từ từ mở lớn.
Những lời nhà chiêm tinh đúng lúc vang vọng trong đầu cậu rõ ràng từng từ từng chữ một: “Có một khả năng xuất hiện trong lá bài ngược của bói duyên cần phải hết sức cảnh giác, đối phương rất có thể là một hải vương* không chịu bị trói buộc đó.”
*Hải vương: Bắt cá nhiều tay.
Tống Uẩn: “...”
Tác giả có lời muốn :
Chu Tranh: Tarot bói sai cho tôi!
(Tui tìm tất cả những lá bài tarot, viết hơi loạn, tất cả đều về ).
PS:
Truyện này các cùng phòng ABC, Lưu, Quan, Trương đều không có tên. (Nhân vật) họ kia nhặt món hời lớn rồi.
Bạn thấy sao?